Chương trước
Chương sau
Người đứng trước mặt mặc trường sam màu đen, trên tay cầm trường kích.

Trên đầu trùm nón áo choàng màu đen che khuất một bên mặt.

“Yêu nghiệt phương nào!”

Chúc Hạ Dương hét to, mấy thứ này cũng chỉ là “ỷ mạnh hiếp yếu” thôi.

Với lại chỗ này cũng không giống bãi đỗ xe tầng hầm, nhất định là gặp phải thứ dơ bẩn rồi.

Bị ma che mắt à?

“Quỷ đế đang ở đâu!”

Sao người này biết Dạ Minh, không lẽ là yêu ma gì đó sao?

Chúc Hạ Dương cảnh giác, tung đậu đồng trong túi ra.

Đậu đồng bay thẳng vào người hắn, hoặc có thể nói hắn vốn không hề né tránh!

Vậy mà hắn lại chẳng hề bị gì!

Chúc Hạ Dương kinh ngạc, xem ra đậu đồng không có tác dụng với loại ma cấp cao như vậy.

Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục lấy pháp bảo ra đối phó, người mặc áo choàng trước mặt lên tiếng.

“Mấy thứ này vô dụng với quỷ sai đâu, quỷ đế đang ở đâu!”

Giọng nói của người mặc áo choàng hết sức lạnh lùng, giọng điệu nghe có vẻ như không còn đủ kiên nhẫn.

“Tôi không biết anh đang nói gì, khuyên anh tốt nhất mau rời khỏi đây, cẩn thận bổn cô nương không khách sáo!”

Mặc kệ hắn là ai thì cũng không phải người tốt lành gì, cô sẽ không dễ dàng bán đứng Dạ Minh.

“Trên người của cô có mùi của quỷ đế đại nhân, nếu cô không nói, ta chỉ đành làm cho anh ta tan thành mây khói!”

Dứt câu, Mạc Thần đột nhiên bay đến bên cạnh người đội nón trùm, cổ anh ta bị nắm lấy, móng tay màu đen gần như sắp đâm nát da của anh ta.

“Nếu anh là quỷ sai, vậy đáng lẽ phải biết làm hại người chưa hết dương thọ là vi phạm quy định, anh không sợ bị trừng phạt sao?”

Trong lòng Chúc Hạ Dương căng thẳng, cô có vẻ cẩn thận từng ly từng tí.

Nếu làm người trước mặt nổi giận, cô thật sự lo lắng cho sự an nguy của Mạc Thần.

“Dù là phải xuống địa ngục vô tận, tôi cũng phải gặp được quỷ đế đại nhân!”

Nói xong, ngón tay của người mặc áo choàng siết chặt lại, cổ của Mạc Thần xuất hiện từng đường màu đỏ.

Giồng như dung nham có có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.

“Được được được, tôi dẫn anh đi gặp anh ta!”

Chúc Hạ Dương lập tức trả lời.

Trên đường đi về, Chúc Hạ Dương nắm chặt tay của Mạc Thần - người đã phải chịu rất nhiều sự kinh hãi, đi theo sau người mặc áo choàng kia.

Cho dù là quỷ sai hay yêu ma thì cũng chỉ mong Dạ Minh đừng gặp chuyện.

Dạ Minh không có nhà, còn người mặc áo choàng thì ngồi đợi suốt đêm ở nhà Chúc Hạ Dương.

Vì mùi ở chỗ này rất nồng, còn có bài vị của Dạ Minh.

Nên chắc chắn đây chính là chỗ dừng chân của Dạ Minh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Hạ Dương ngủ chưa đến hai tiếng đã tỉnh dậy.

Nói đúng hơn là bị Dạ Minh đánh thức.

Khi Chúc Hạ Dương mở mắt, tên đó đã bò lên người của cô.

Khiến cô suýt thì không thở nổi.

“Hụ hụ, anh mau tránh ra cho tôi!”

“Dậy rồi à? Tôi còn định hít thêm một ít âm khí.”

Vẻ mặt Dạ Minh tiếc nuối.

“Anh làm vậy sao tôi không dậy được chứ?” Chúc Hạ Dương nói, lại đột nhiên nhớ ra người mà tối qua đã về nhà với mình.

“Anh đợi một chút!”

Nói xong Chúc Hạ Dương đứng dậy, mở cửa nhìn ra bên ngoài, phòng khách không còn ai nữa.

“Tối qua có một tên tự xưng là quỷ sai đến tìm anh.”

“Quỷ sai?”

Vẻ mặt Dạ Minh đột nhiên nghiêm túc, giống như một giây trước là một người khác vậy.

Anh lập tức phóng ra khỏi phòng ngủ đi ra phòng khách.

Trên bàn có một sợi tóc màu tím.

Biểu cảm trên mặt Dạ Minh càng u ám hơn, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.

Ngay sau đó Dạ Minh bỗng biến mất trước mặt Chúc Hạ Dương.

Lại bỏ đi không nói lời nào.

Sau khi bày bữa sáng trên bàn cho Mạc Thần, Chúc Hạ Dương đi xuống tiệm dưới lầu.

Và Dạ Minh vừa biến mất lúc nãy, bây giờ đã xuất hiện ngay trước một cánh cửa màu đỏ.

Màu đỏ trên cánh cửa cuộn sóng như sắp tràn ra ngoài vậy.

Hai bên có hai người đàn ông đầu rắn, ở trần, trong tay cầm binh khí có hình dạng rất kỳ lạ.

“Tham kiến Quỷ Đế Hằng Cổ!”

Hai người đàn ông đầu rắn quỳ xuống đất.

Chương 50: Hồn đan

Dạ Minh bước vào.

Anh đi thẳng tới nơi ở của Diêm Vương.

Một căn nhà lớn, trong vườn trồng đủ loại hoa cỏ.

Dưới Âm phủ, ngoài hoa bỉ ngạn ở hoàng tuyền ra thì chẳng có loài thực vật nào có thể sống nổi.

Nhưng Diêm Vương phi lại rất thích các loại hoa cỏ, vì vậy Diêm Vương đã phái quỷ sai đến nhân gian lấy về.

Hoa cỏ nhân gian được xử lý đặc biệt và duy trì bằng pháp lực nhưng cũng không sống được lâu, nhiều nhất là một tuần thì sẽ phải trồng lại.

Dù là vậy, hoa cỏ ở đây vẫn không ngừng được thay mới.

“Quỷ đế Hằng Cổ, Diêm Vương đang đợi ngài ở tiền điện.”

Một bạch y nam tử sắc mặt trắng bệch xuất hiện, dẫn Dạ Minh đến tiền điện.

Diêm Vương thấy Dạ Minh bước vào, vội vàng tươi cười đứng dậy.

“Quỷ đế Hằng Cổ trở về rồi, không biết những yêu ma kia…”

“Chuyện những yêu ma kia tất nhiên không phiền Diêm Vương phải lo, bản Đế tự có chừng mực, hôm nay đến thăm, ta nghĩ Diêm quân đã biết dụng ý.”

Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh, bưng tách trà lên, nhẹ nhàng gạt gạt nắp chén.

“Quỷ đế đại nhân, chuyện này…”

Diêm Vương có hơi khó xử.

“Từ xưa đến nay, Quỷ Đế Hằng Cổ nắm quyền giám sát yêu ma. Mặc dù U Liên Thánh Nữ là thuộc hạ của ngài, nhưng tội canh giữ không nghiêm này cũng phải trị.”

Diêm Vương vừa nói vừa xoay người về ghế ngồi xuống.

“Hơn nữa đây là lần đầu tiên yêu ma trốn ra! Kết giới của động Tụ Tà mạnh như vậy, sao yêu ma lại trốn thoát được?”

Dạ Minh đã hiểu, Diêm Vương đang nghi ngờ mình.

Anh cười nhạt, đôi mắt xanh biếc nhìn Diêm Vương không nói lời nào.

Vẻ mặt Diêm Vương cứng đờ, sau đó nói: “Nếu Quỷ Đế nhớ mong U Liên Thánh Nữ như vậy, Bất Tử ngươi dẫn cô ta tới đây.”

“Vâng.”

Nam tử mặc đồ trắng tên là Bất Tử.

Bất Tử dẫn U Liên thánh nữ tới.

Vẻ mặt U Liên tiều tụy, bộ váy tím bằng lụa mỏng trên người hoàn toàn rách nát, trên người chằng chịt vết máu.

Gương mặt trắng bệch, làn da đã không còn sự tươi trẻ hằn lên vết nứt nẻ, mái tóc màu tím bết dính lên mặt.

Trên bết thương lờ mờ thấm ra máu thịt đỏ tươi.

“Đại… nhân.”

“U Liên!”

Dạ Minh đứng dậy ôm U Liên vào lòng, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

“Trong lúc ta vẫn đang đuổi bắt yêu ma, Diêm Vương lại ra tay tàn nhẫn với thuộc hạ của bản Đế như vậy, là muốn ra oai đánh phủ đầu bản Đế hay sao!”

“Không dám, không dám, lời này của Quỷ Đế đại nhân sai rồi!”

Diêm Vương giả vờ trấn tĩnh, vội nói: “U Liên Thánh nữ canh chừng không nghiêm, thả yêu ma tà vật mạnh mẽ đến vậy ra ngoài, nếu như không trị tội, khó bề phục chúng.”

Dạ Minh chằng nhìn ông ta, gọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Hồn đan!”

“Quỷ Đế, chuyện này không thể nào…”

“Trả lại hồn đan.”

“Bất Tử, mau lấy hồn đan của U Liên Thánh Nữ!”

Diêm Vương vội vàng hét lên, Bất Tử nhanh chóng lấy hồn đan đưa cho Dạ Minh.

Dạ Minh đặt hồn đan vào cở thể U Liên, sắc mặt cô dần dần hồi phục.

Hồn đan cũng giống như linh hồn của người phàm, người âm không có hồn đan thì bất cứ lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán.

Hình phạt này quá nặng.

Dạ Minh nhỏ máu của mình vào miệng vết thương trên vai U Liên, các vết thương trên cơ thể cô lập tức lành lại.

“Đa tạ đại nhân!”

U Liên quỳ trước mặt Dạ Minh, Dạ Minh đứng dậy nhìn Diêm Vương.

“Trong lúc bản Đế truy bắt yêu ma ở nhân gian, Ma Vực không có người quản lý, bản vương sẽ giao quỷ ấn cho U Liên, Diêm Vương thấy có ổn không?”

“Ổn, ổn, hi vọng Quỷ Đế Hằng Cổ nhanh chóng bắt hết yêu ma lại.”

Diêm Vương cười làm hòa.

“Cáo từ!”

Dạ Minh xoay người phất áo rời đi.

U Liên cúi đầu hành lễ rồi lui ra.

Hai người ra khỏi phủ, Bất Tử đi đến bên cạnh Diêm Vương, nói nhỏ: “Cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?”

“Quỷ Vương mười vực không thể khinh thường, Quỷ Đế Hằng Cổ này càng không thể chọc vào, kế sách trừng phạt mà Thị Huyết Đế hiến cho ta, ngược lại chiếu tướng ta.”

Diêm Vương nói với vẻ bất lực.

Rõ ràng quan hệ giữa các quỷ vương của mười vực có kẽ hở, nhưng dù là ai thì mình cũng không thể đắc tội.

Lần này Thị Huyết Đế hại chết mình rồi.

Sau này nên tránh càng xa càng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.