Vị nữ giám đốc bá đạo này dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống để nhìn tôi, tôi mỉm cười nhìn lại, trong sự im lặng, giữa hai ánh mắt đã có sự giao tranh.
Ánh mắt bà ta rất ác liệt, chỉ cần ý chí yếu một chút thì cũng đã sớm bại trận từ khi mới mở mắt ra nhìn rồi, nếu đổi lại là tôi của hơn nửa năm trước thì khẳng định đã thất bại bỏ chạy từ lâu rồi, nhưng bây giờ tôi đã khác xưa rất nhiều.
Nữ giám đốc bá đạo cười, nhàn nhạt nói: “Là một đứa trẻ lợi hại.”
“Tất nhiên là lợi hại rồi.”
Chu Thủy Lam cao giọng nói: “Mới vừa đến đã ra oai phủ đầu với chị dâu cả rồi, lại còn đuổi tôi ra khỏi phòng ấm nên không thể không vào nhà bếp phụ giúp, người phụ nữ như vậy có thể không lợi hại sao?”
Khi Mộ Ngọc Vy nói chuyện thì vẫn là cái dáng vẻ dịu dàng, nhu thuận như một thánh mẫu bạch liên hoa kia: “Em gái, đừng nói nữa, chị không quan trọng, chỉ cần Nguyên Hạo thích cô ta là được.”
Bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết tại sao phụ nữ lại ghét thánh nữ bạch liên hoa rồi, cái vẻ mặt sắp khóc nước mắt lã chã, bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra bộ dáng bị oan ức, bị người ta ức hiếp này, thật là khiến cho người khác chỉ hận không thể lấy giày nhét vào trong miệng của bà ta.
“Hừ, chị dâu cả, tính tình chị chính là quá mềm yếu.”
Chu Thủy Lam nhướng mày nói: “Bây giờ chị đường đường chính chính là con dâu cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078773/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.