“Đừng mà! Anh không cảm thấy lời thoại này của chúng ta rất ngây thơ sao?” Tôi giận nhìn anh chằm chằm hỏi.
“Không cảm thấy.”
Chu Nguyên Hạo cười đến rất đắc ý: “Anh chỉ cảm thấy rất đáng yêu.”
Mặt tôi càng đỏ hơn, Chu Nguyên Hạo dắt tay tôi, nói: “Bên này có một cửa hàng cháo, làm cháo Tịch Bát có mùi vị rất ngon, anh đưa em đi nếm thử một chút.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ngôi nhà theo lối kến trúc thời xưa, phía trên treo một tấm bảng hiệu màu đen, trên đó có viết ba chữ theo lối chữ Lệ rất lớn: Ngự Dục Phường.
Hai chúng tôi tay trong tay đi vào cửa hàng, nhưng tôi không biết, cách đó mấy trăm cây số, bên trong một tòa biệt thự nào đó, ở trước mặt Vân Kỳ có một vòng xoáy sương mù màu đen lơ lửng giữa không trung, ở trung tâm sương mù xuất hiện một cái màn hình tròn, trong màn hiện lên chính là cảnh tượng tôi và Chu Nguyên Hạo đang tay trong tay đi dạo phố.
Vẻ mặt Vân Kỳ không đổi, nhưng đáy mắt lại có lửa ghen đang đang bùng lên khó mà che dấu được.
“Thật đúng là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết.”
Thiên Huyền đang cầm một ly rượu đế cao, trong ly là máu tươi của xử nữ.
Lúc này ngoại hình của anh ta là hai mươi tư tuổi, vẻ ngoài này đã hoàn toàn cố định rồi, sẽ không tiếp tục già yếu đi nữa.
Khóe miệng anh ta lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, liếc mắt nhìn Vân Kỳ một cái: “Ngài Vân Kỳ, chẳng lẽ nhìn thấy hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078772/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.