Ông cụ Chu không nói rõ, nhưng chúng tôi đều biết là ông đang nhắc nhở Chu Nguyên Hạo, nhất định phải sống lại.
Chu Nguyên Hạo kiên định nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu sẽ không để cho ông phải thất vọng đâu.”
Ông cụ Chu lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn về phía tôi mà nói: “Tiểu Lăng à, ông biết, những đứa con kia của ông đều có chút nịnh hót, coi thường người khác. Nhưng ông biết, cháu là tốt nhất, cháu đến đây, cầm lấy cái này đi.”
Tôi đến gần nhìn một cái, là một cái nhẫn ngón cái bằng ngọc, ông cụ nói: “Dựa vào quy củ nhà họ Chu chúng ta, mỗi năm khi vào đêm giao thừa, người lớn phát bao lì cho con cháu, mà con cháu cũng phải trả lễ lại cho người lớn. Chờ lát nữa khi chúc tết thì cháu hãy lấy cái này ra.”
Trong lòng tôi ấm áp, ông cụ Chu nghĩ rất chu đáo, ông cụ biết trong nhà tôi không có tiền, sợ tôi không lấy ra được thứ gì tốt, lại khiến những người khác cười nhạo nên mới muốn cho tôi cái nhẫn ngón cái này.
Tôi đẩy cái nhẫn ngón cái trở về, nói: “Ông à, cảm ơn ý tốt của ông, chỉ là đưa chô ông lễ vật chúc tết, làm sao cháu lại có thể lấy đồ của ông để bổ xung vào cho đủ được chứ? Ông yên tâm, lễ vật để tặng ông cháu đã chuẩn bị xong rồi, ông đừng lo lắng.”
Ông cụ Chu thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính trước của tôi thì cười một tiếng, nói: “Đã như vậy thì ông sẽ chờ cháu đấy, xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078774/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.