Xoay người lại đi cầm hai bộ, kiểu dáng khác bộ này, cũng không cho hắn thử, trực tiếp tính tiền.
Dáng người hắn đẹp khí chất đẹp, tất nhiên mặc gì cũng đẹp.
Lúc tính tiền, nữ phục vụ còn đang nhìn chằm chằm hắn, thầm nói với tôi: “Mắt nhìn của cô thật tốt.”
Tôi lập tức kinh ngạc, đây là biến tôi trở thành phú bà bao tên bám váy sao.
Nhưng, trong mắt nhóm nữ phục vụ không hề khinh thường, chỉ có hâm mộ ghen tị.
Ra cửa Armani, Tư Không Uy Viễn nói: “Sau này tôi sẽ trả lại cho cô.”
“Không cần, chỉ là vài bộ quần áo mà thôi.” Tôi nói.
Ngẫm lại thật đúng là kỳ diệu, không lâu trước đây tôi mới bị hắn đuổi giết, trong nháy mắt tôi lại mua quần áo cho hắn.
Tôi đang miên man suy nghĩ, bây giờ đã là giữa trưa, có nên dẫn hắn đi ăn bữa cơm hay không? Nhưng thứ cương thi ăn đều là máu thịt, có thể quen với việc ăn chín không?
Không phải tôi lập trường không kiên định, đối với một người bắt cóc tôi muốn giết tôi, mắc hội chứng Stockholm, mà là suy cho cùng Tư Không Uy Viễn từng có một đoạn chuyện cũ với tổ tiên tôi, có ngọn nguồn với gia tộc chúng tôi.
Không chỉ có như thế, mối quan hệ giữa Hoa Quốc chúng tôi và Âm Dương Liêu Nhật Quốc là kẻ thù truyền kiếp, cũng có hận thù, Tư Không Uy Viễn thù hận giặc Oa, cái gọi là kẻ địch của kẻ địch, chính là bạn bè, nhưng tôi không muốn Hoa Quốc mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078715/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.