Có lẽ ăn xong tám miếng bò bít tết rồi, Tư Không Uy Viễn mới tỏ vẻ hắn đã no, rốt cuộc bây giờ tôi đã hiểu các anh hùng cổ đại trong tiểu thuyết võ hiệp luôn gọi hai cân thịt bò chín khi họ vào cửa hàng là sự thật.
Lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng Nhật, sắc mặt hắn trầm xuống, quay đầu nhìn qua, phát hiện quán bò bít tết có hai cô gái trẻ tuổi vừa ăn cơm vừa dùng tiếng Nhật nói chuyện phiếm, có lẽ là du học sinh Nhật Quốc.
Tôi thật cẩn thận nói: “Tư Không tướng quân, hiện tại Nhật Quốc……..Cũng chính là người Oa Quốc trước kia, làm việc ở Hoa Quốc chúng ta rất nhiều, cũng không phải đều là người xấu, hôm nay người kia……”
Tư Không Uy Viễn lấy một chồng ảnh ra, quăng cho tôi, tôi cầm lấy thì thấy, tất cả đều là ảnh chụp trong núi, lờ mờ có thể nhìn thấy một ít quân xe, phương tiện quân dụng, hình như là một tòa căn cứ.
Tôi hít một hơi lạnh: “Đây là chỗ nào?”
“Tây Hà.” Tư Không Uy Viễn nói, “Bức ảnh của giặc Oa chụp.”
Tôi hiểu rồi, trong tỉnh Tây Hà có rất nhiều địa phương không thể miêu tả, có rất nhiều phương tiện không thể miêu tả, người Nhật Quốc mặc vest lại lặng lẽ ẩn vào trong núi chụp loại ảnh này, xem ra giết không oan.
Sau khi Tư Không Uy Viễn đã đồng ý, tôi gọi điện cho Tư Hoàng Lăng, hỏi anh ấy vụ án giết người ở khách sạn, anh ấy rất kỳ lạ, sau khi hỏi qua người ở dưới, nói căn bản không nhận được báo án.
Tôi đưa ảnh chụp đến chỗ Tư Hoàng Lăng, sau khi nhìn, sắc mặt Tư Hoàng Lăng rất khó coi, anh ấy nói với tôi, khách sạn kia đích thực đã từng báo động, nhưng sau khi bảo vệ tới phòng, lại đều không phát hiện gì cả.
Tôi kinh ngạc, người Nhật Quốc mặc vest quả thật đã bị Tư Không Uy Viễn giết chết, sau khi chúng tôi rời đi vài phút, thi thể còn ở trong phòng, bảo vệ đã đến, thi thể không thể nào biến mất trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ có một khả năng.
Khách sạn kia có vấn đề.
Tư Hoàng Lăng là người rất thông minh, trong nháy mắt đã hiểu mối quan hệ lợi- hại trong đó, sắc mặt âm trầm cầm tấm ảnh về, để tôi yên tâm, anh ấy nhất định tra ra manh mối.
Từ Cục Cảnh Sát ra, nhìn Tư Không Uy Viễn ngồi trên Minibus của tôi, lập tức có chút đau đầu, nên sắp xếp cương thi này như thế nào? Tóm lại không thể mang về nhà, trai đơn gái chiếc, không tiện lắm.
Nếu lúc này Chu Nguyên Hạo tỉnh lại, đến lúc đó lại là một hồi đại chiến.
Tôi tìm một người môi giới nhà cửa, hỏi có phòng cho thuê nào không, tôi cần dùng gấp. Người môi giới nhà cửa giới thiệu một chỗ cho tôi, giá vô cùng rẻ, hơn nữa lập tức có thể vào ở.
Tôi giao tiền, vừa vào cửa thì thấy, cuối cùng đã hiểu vì sao rẻ như vậy, chỗ chung cư này là nhà ma hàng thật giá thật, bên trong khẳng định đã có người chết, còn không chỉ có một người chết, trên ban công lại còn có một bức bia mộ, trên bia còn dán một lá bùa.
Tôi nhìn một chút, đó là một tấm trấn quỷ phù, loại cấp thấp nhất. Trên bia mộ không có chữ, là vô tự bia, nhưng bên dưới bia, nhất định trấn áp thứ gì.
Tôi liếc mắt nhìn Tư Không Uy Viễn một cái, hắn lập tức đi tới, một chưởng chụp lên bia đá, đập tấm bia đá chia năm xẻ bảy, dưới bia một làn sương đen chui ra, không đợi làn sương đen kia ngưng tụ thành hình, hắn duỗi tay bắt lấy nó, dùng sức nhéo, tiếng thét chói tai vang lên, quỷ vật kia lập tức hồn phi phách tán.
Tôi hít hà một hơi, quả nhiên lợi hại.
Tôi lấy một chồng tiền ra, đặt trên bàn, nói: “Tư Không tướng quân, chút tiền này anh cầm lấy tiêu tạm trước đi, nếu có yêu cầu gì, liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nói rồi, tôi sớm đã chuẩn bị di động xong cho hắn, dạy hắn sử dụng như thế nào, hắn có vẻ rất hứng thú với smart phone, chơi đến say mê.
“Số di động của tôi đã lưu bên trong rồi.” Tôi nói, “Nếu không có việc gì, tôi về trước ha.”
“Từ từ.” Hắn gọi lại tôi, bỗng nhiên xé móng tay mình xuống, đưa cho tôi nói, “Đun cái này và miếng ngọc bội người đàn ông bám trong đó cùng nhau ở dưới ánh trăng, hắn có thể tỉnh lại.”
Tôi hơi ngây ngốc, Chu Nguyên Hạo còn không phải là bị anh đánh thành như vậy sao? Anh lại đồng ý giúp anh ấy?
Nói thực ra, thật sự tôi không tin lắm.
Tư Không Uy Viễn dường như nhìn ra sự lo lắng trong mắt tôi, nhàn nhạt nói: “Trận đánh lần trước, tôi đánh thật sự thống khoái, chờ hắn khi nào khỏi hẳn, có thể lại đánh một trận tiếp.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói: “ Tư Không Uy Viễn tôi từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, cho dù muốn giết hắn, cũng giết một cách quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không làm những việc bè lũ xu nịnh.”
Tôi gật gật đầu, hắn lại nói: “Coi như tôi báo đáp quần áo và ngôi nhà của cô.”
Lúc này tôi mới yên tâm, tạm biệt ra về, về nhà lấy ngọc bội ra, bỗng nhiên nhớ tới, sao hắn có thể biết Chu Nguyên Hạo bám trong ngọc bội bên người tôi?
Sau khi Chu Nguyên Hạo bám vào người, đến cả mấy ông lão đỉnh cấp Hoa Sơn, Lãm Sơn và Mai Sơn đều không nhìn thấy, hắn lại có thể nhìn thấu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]