Tôi đang định đi, bỗng nhiên một trận gió lạnh lướt qua, một bóng dáng cao lớn đi đến trước cửa người Nhật Quốc mặc vest, duỗi tay nhấn một cái lên khoá cửa, khoá cửa rắc một tiếng, tự mở, hắn lập tức đi vào.
Người Nhật Quốc mặc vest đứng dậy, dùng tiếng Nhật lớn tiếng hét gì đó, Tư Không Uy Viễn căn bản không để ý đến hắn, trực tiếp bóp lấy cổ hắn, rắc một tiếng bẻ gãy.
Đầu người Nhật Quốc mặc vest mềm oặt rũ xuống, hắn ném hắn ta giống như một chiếc bao tải rách sang một bên, sau đó nhìn về phía cô gái mặc sườn xám.
Cô gái mặc sườn xám bị dọa hoảng sợ, ôm đầu thét chói tai, hắn đi ra phía trước, muốn bóp cổ cô ấy, tôi vội vàng xông vào, cao giọng nói: “Dừng tay.”
Tư Không Uy Viễn nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, dường như một chút đều không kinh ngạc, với thực lực của hắn, chỉ sợ đã sớm phát hiện ra tôi.
“Xin anh đừng giết cô ấy.” Tôi nói, “Cô ấy cũng là người Hoa Quốc.”
Tư Không Uy Viễn lạnh lùng nói: “Thân là người Hoa Quốc, lại nguyện ý bán mình cho giặc Oa, đáng chết.”
“Cô ấy còn chưa thành niên đâu.” Tôi vội vàng nói, “Phỏng chừng cũng là bị người ta dụ dỗ, tội không đến chết mà.”
“Cô ta mười lăm tuổi, đã thành niên.” Tư Không Uy Viễn nói.
Ở đời Minh, con gái mười lăm tuổi đã có thể tiến hành kết hôn, đính hôn với người ta, quả thật là thành niên.
Tôi giải thích nói: “Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078714/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.