Dường như tôi cảm thấy một mùi hương vị âm mưu, tên Long đại sư này đến từ Đông Bắc, Đông Bắc đó, trước kia là lãnh thổ của nước ngụy Mãn Châu, từng có vô số Nhật Bản người sinh sống ở đây, năm đó khi Nhật Quốc thất bại rời đi, bọn họ còn để lại vô số cô nhi Nhật Quốc.
Tên Long đại sư này, có thể chính là đại doãn Âm dương trong truyền thuyết hay không?
Vân Kỳ dặn tôi cẩn thận người bên cạnh, đây rốt cuộc là có ý gì? Là nói đại doãn Âm dương vẫn luôn ẩn núp bên người tôi, hay là nói bên người tôi có quân cờ của đại doãn Âm dương?
Hắn cố ý ẩn núp bên người tôi, hay là trùng hợp?
Hắn ẩn núp bên người tôi, đến tột cùng có mục đích gì?
Tôi buồn rầu gãi gãi tóc, Vân Kỳ này, nếu muốn giúp tôi thì phải nói rõ ràng chứ, nói một nửa không nói một nửa, chơi giải đố với tôi sao?
Chu Nguyên Hạo vẫn như cũ không có động tĩnh, tôi rót linh khí vào trong ngọc bội, như không thấy tăm hơi.
Ngày hôm sau tan tiết, Tống Anh hưng phấn chạy tới: “Khương Lăng, Khả Khanh, vị Long đại sư kia tới rồi, chúng ta đi xem đi.”
Chúng tôi chuồn ra từ khu dạy học, thấy một chiếc Lincoln dừng trước vườn trường, cửa xe mở ra, một ông lão mặc áo khoác ngoài màu xanh đậm, mái tóc hoa râm bước từ trên xe xuống, hiệu trưởng Chu và mấy người lãnh đạo lớn của trường cúi đầu khom lưng đi theo bên cạnh ông ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078693/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.