Cuối cùng tôi cũng trút được hơi thở đã kìm nén mấy tháng này, tôi vô cùng hạnh phúc, thủ tục hoàn thành nhanh chóng, tôi lái chiếc xe mới trở về cửa hàng vòng hoa một cách vô cùng vui vẻ, vừa mở cửa ra, tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Một người đàn ông mặc bộ vest giản dị màu đen ngồi trong cửa hàng, trong tay cầm một ly huyết tương, vừa xem TV một cách thích thú, vừa nhấm nháp một cách tao nhã.
Vân Kỳ?
“Anh Vân, anh…… Chẳng phải anh đang ở thành phố Tây An sao?” Sắc mặt tôi có chút cổ quái, không phải là anh ta vẫn luôn đi theo tôi đấy chứ?
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, cười nói: “Sao vậy, không hoan nghênh sao?”
“Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh.” Đối mặt với một con quái vật khổng lồ như vậy, tôi chỉ có thể nịnh hót, “Sao anh không nói sớm với tôi một chút, tôi cũng dọn dẹp qua một chút, nơi này loạn như vậy, khiến anh chê cười rồi.”
Vân Kỳ liếc mắt nhìn tôi một cái, khóe miệng mang theo một ý cười đen tối: “Cẩn thận người bên cạnh cô.”
Trong lòng tôi lộp bộp một chút: “Anh có ý gì?”
Vân Kỳ cười nói: “Cô đừng quên, trước đây ở Hoa Sơn, tên thằng nhóc đánh nhau với Lý chưởng môn, đường đường là đại doãn Âm dương của Âm Dương Liêu, và kẻ trước đó kẻ bị cô giết chết, là thiếu doãn Âm dương.”
Tôi hít một khí lạnh: “Ý của anh là?”
Vân Kỳ cũng không trả lời, chỉ lặp lại nói: “Nhớ kỹ, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078692/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.