Bước chân của Tư Không Uy Viễn dừng lại, trong lòng tôi mừng thầm, cho rằng hắn muốn quay lại phá bỏ huyệt đạo cho tôi, không ngờ rằng hắn lại có thể nói: “Nếu cô bị giết, tôi sẽ biến cô thành cương thi.”
Tôi thật là đen đủi.
Hắn bước nhanh ra cửa, vung tay lên, cửa lớn của miếu chùa lại vang ầm một tiếng đóng lại, xung quanh trở nên tối sầm, chỉ còn lại có một mảng tĩnh mịch.
Tôi quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Tôi cảm thấy trên tay hơi đau, thì thấy hóa ra là bị xoạc rách một chỗ, có lẽ là lúc vừa mới té ngã bị xoạc vào hòn đá, máu tươi chảy xuôi xuống dưới, xối đúng vào viên ngọc trai đen kia.
Thật xui xẻo, tôi thở dài.
Bỗng nhiên, viên ngọc trai nhàn nhạt phát ra tia huỳnh quang màu đen, từ trong viên ngọc trai bay ra, lơ lửng trên không trung, biến thành một dáng người mảnh mai xinh đẹp.
Cô ấy mặc một chiếc áo màu đỏ nhạt, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, búi tóc đơn giản trên đầu, vòng eo nhỏ gọn, làn da trắng như tuyết, nhưng không hề yếu đuối, ngược lại còn có nét gì đó hiếm có của phụ nữ. trong thời đại đó: tinh thần anh hùng.
Người trước mắt này, không đúng, con quỷ trước mắt, quả thực giống tôi dường như là từ một khuôn mẫu in ra.
“Bà là…… Trân Nương?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Bà ấy lại có thể có một sợi hồn phách sống bên trong viên ngọc trai đen?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078677/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.