“Lợi dụng Tư Không Uy Viễn, bọn họ liên tiếp thổi quét vài thôn làng trong biên cảnh, đốt giết đánh cướp toàn bộ thôn làng.” Trân Nương cắn răng nói, “Khi tôi đuổi theo hắn, những gì tôi thấy là cảnh Thiếu Trạch vung rìu giết hại dân thường bá tánh ở khắp mọi nơi. Cô có thể tưởng tượng lúc đó tôi đã đau đớn như thế nào không? “
“Tôi gọi tên của hắn, cầu xin hắn không được giết người, hắn lại hận tôi tận xương tủy, muốn giết tôi, tôi không muốn đả thương hắn, bị hắn đánh thành trọng thương. Sau khi chạy trốn, tôi trốn trong sơn động, dưỡng thương xong, hỏi thăm khắp nơi trên biên cảnh, phát hiện Thiếu Trạch đã hoàn toàn thay đổi, hắn không còn là tướng quân trung quân ái quốc mà tôi yêu, mà là một con cương thi không chuyện ác nào không làm.”
Tay Trân Nương siết chặt: “Tôi lại tìm được hắn lần nữa, tôi thề, lúc này đây tuyệt đối không thể nương tay, nhất định phải diệt trừ hắn, giải cứu ngàn vạn lê dân bá tánh.”
“Nhưng tôi phát hiện, tôi không làm được, nhìn đến gương mặt của hắn, tôi sẽ nhớ tới từng quá khứ của chúng tôi quá khứ. Tôi không ngờ rằng, tôi nhất thời nhân từ nương tay, để hắn chạy thoát, lúc sau hắn lại thăng cấp thành cương thi, thực lực tiến bộ vượt bậc.” Trân Nương thở dài nói, “Với thực lực ngay lúc đó của tôi, không đối phó được hắn, chỉ có thể trốn, vẫn luôn trốn.”
“Tôi ở hướng tây, chạy trốn tới thành phố Tây An, hắn cũng vẫn luôn đuổi giết tôi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078678/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.