Tôi có thể cảm giác được, lần này nó bị đánh bị thương rất nặng.
Tôi duỗi tay ra thì nó chui về trong cơ thể tôi, Itozawa nhìn về phía tôi, cười lạnh nói: “Chẳng phải là hắn bắt mày tới sao? Sao có thể sẽ ra tay cứu hắn?”
“Phí lời!” Tôi cao giọng nói, “Giữa tôi và hắn, là mâu thuẫn nhân dân nội bộ, cùng ngươi, đó là mâu thuẫn giai cấp không đội trời chung, mày nói tao giúp hay không giúp hắn?”
“Có lý.” Itozawa rất hứng thú nhìn tôi, “Nhưng chỉ là một con tự sĩ tam phẩm, cũng dám ra tay với tao. Một khi đã như vậy, tao giải quyết mày trước rồi nói.”
Hắn nhấc gương bát quái trấn thi lên không trung, gương lại tự động bay đến không trung, treo ở nơi đó, vẫn chiếu xạ vào Tư Không Uy Viễn.
Hắn xoay người đi đến phía tôi, thực lực của tên thiếu doãn Âm Dương này ít nhất là tứ cấp đỉnh cao, tôi ở trước mặt hắn, đích xác giống như một con kiến, nhưng thua người không thua trận, ở trước mặt Tư Không Uy Viễn, tôi có thể hạ mình xuống để bảo vệ mạng sống, đối phó với hắn ta, nhưng đối với tên âm dương sư Nhật Quốc này, tôi cần phải kiên cường.
Nếu không nhân dân cả nước đều không đồng ý.
Hắn cố ý đi rất chậm, phỏng chừng là để gây áp lực cho tôi, túi xách và tất cả vũ khí tôi mang theo người đều bị Tư Không Uy Viễn thu đi rồi, hiện tại tôi tay không tấc sắt, chỉ có thể liều mạng.
Tôi hít sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078676/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.