Tôi yên lặng suy nghĩ, chuyện này kỳ thật biến tôi trở thành mồi, dụ dỗ cương thi đến.
Nhưng, hiện giờ tôi cũng không còn cách nào khác, với thực lực của tôi và Chu Nguyên Hạo, không thể nào đối phó với cương thi này, chuyện này phải xin giúp đỡ, còn có thể nói gì khác.
Ánh mắt Lý chưởng môn bỗng nhiên dừng trên người Chu Nguyên Hạo, cẩn thận nhìn anh ấy một hồi, nói: “Cậu Chu, linh thể của cậu dường như có chút kỳ lạ?”
Chu Nguyên Hạo cười cười, nói: “Lý chưởng môn không cần lo lắng, cơ thể của tôi, tôi tự có chừng mực.”
Lý chưởng môn cũng không nói thêm gì, chỉ là ánh mắt có chút quái dị.
Cùng ngày, chúng tôi dọn vào ngôi biệt thự của Lý chưởng môn.
Nói rằng đây là một biệt thự thì thật là tâng bốc. Đây là ngôi nhà tự xây của một người nông dân ở ngoại ô thành phố. Giống như nhiều ngôi nhà tự xây, phong cách nói dễ nghe hơn một chút gọi là cổ xưa, nói khó nghe một chút, vậy một chữ: Đất.
Mặc dù lâu ngày không có người ở nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lý chưởng môn đích thân bày trận xung quanh ngôi nhà, một lá cờ nhỏ được dựng lên, kéo tơ hồng, tơ hồng treo trên bùa chú.
Có thể hoàn thành bố trí trận pháp lớn như vậy trong vòng một ngày, cũng chỉ có chưởng môn của Hoa Sơn mới có thể làm được.
Buổi tối sau khi ăn cơm chiều, chú Trịnh đến, Chu Nguyên Hạo đã chào hỏi đệ tử Hoa Sơn canh gác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078670/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.