Đùng!
Một tiếng vang lớn, chỗ cương thi bỗng nhiên nổ tung, đất trời rung chuyển, bụi đất bay mù mịt khắp nơi.
Sau khi bụi đất đã tan, hai người đi vào bên trong, trong hố sâu kia, lại không thấy một thứ gì, cương thi không cánh mà bay.
Lý chưởng môn kinh hãi, chiếc ấn một tấc vuông kia còn ở trong hố sâu, con cương thi này lại có thể chạy thoát khỏi ấn hổ tấc vuông, bản lĩnh thật là lợi hại.
Tôi còn ở bên trong phòng điều trị tích cực, ở đây đại chiến một hồi, thiết bị hỏng hóc, giường cũng bị chặt đứt chân, hai người Uông Lạc té lăn trên đất, cũng không tỉnh lại.
Tôi cố gắng gọi bác sĩ và y tá tới sắp xếp chuyển phòng bệnh, bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh lùng, tức khắc đánh cái rùng mình, quay đầu, thấy cương thi toàn thân cháy đen đứng ở nơi đó, đôi mắt trong khe hở mái tóc rối gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
“Ta sẽ không để cô bị chết dễ dàng như vậy.” Âm thanh của hắn trầm thấp, một câu nói xong, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Tôi cũng đã sợ tới mức không nói ra lời.
“Khương Lăng.” Chu Nguyên Hạo lay lay bả vai tôi, tôi mới hồi phục tinh thần lại, tôi nôn nóng nói: “Nguyên Hạo, mau, mau gọi Lý chưởng môn tới, vừa rồi cương thi ở đây.”
Chu Nguyên Hạo hơi nhíu mày, nói: “Khương Lăng, vừa rồi ở đây không có ai.”
“Nhưng tôi…..” Tôi dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, “Cương thi kia, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078669/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.