Tôi hơi nheo mắt lại, Quỷ Cốc Tử từng tặng cho tổ tiên Khương Vũ giá cắm nến, trong phòng tiện ích của tôi, dường như có một cái chân đèn bằng đồng, đã được phủ lớp gỉ, bị tôi tiện tay ném ở trong góc, bò đầy mạng nhện.
Không phải là…… Cái đó chứ?
Tôi lại coi giá cắm nên của Quỷ Cốc Tử thời đại Chiến quốc trở thành rác rưởi ném bừa, phí phạm của trời a.
Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói gì đó với chú Trịnh, chú Trịnh rời đi, anh ấy đi tới, hạ giọng nói: “Khương Lăng, phái Hoa Sơn cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, để giết chết cương thi, bọn họ rất có thể sẽ hy sinh em.”
Tôi cười khổ một tiếng: “Nếu con cương thi này thăng cấp thành Hạn Bạt, người chết sẽ mấy vạn, so sánh với mấy vạn người này, mạng nhỏ này của tôi, căn bản không đáng là gì.”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo chìm xuống, nắm lấy hai vai tôi, nói: “Trong lòng tôi, cho dù toàn bộ người trong thế giới đều đã chết, tôi cũng muốn em sống.”
Tôi tiếp tục cười khổ, hiện tại anh ấy chỉ là một quỷ hồn, cô độc một mình, tôi là duy nhất tất cả những gì mà anh ấy có được, tất nhiên anh ấy có thể nói như vậy, nhưng một khi anh ấy sống lại, chính là người thừa kế của nhà họ Chu, trên vai gánh vác gánh nặng của gia tộc, đến lúc đó, lời thề này, chỉ là một lời nói suông.
Nhưng tôi vẫn gật gật đầu, nói với anh ấy: “Tôi tin anh.”
“Được, trời sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078671/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.