Chương trước
Chương sau
Cơm nước xong, chúng tôi chào tạm biệt Lý chưởng môn, nhưng Lý Thành Quan nói, Lý chưởng môn đã tiêu hao quá nhiều tinh lực trong đàn tràng, còn đang nghỉ ngơi.
Chúng tôi xuống núi, trở về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lái xe đi đến công trường ở ngoại ô thành phố Tây An. Móng của công trường này đã xây được một nửa, cảnh sát giăng dây cảnh báo màu vàng, có hai tên cảnh sát canh giữ ở đó.
Diệp Vũ Lăng cũng đã tới rồi, nhưng Diệp Vũ Kỳ và Diệp Vũ Hoàng cũng tới cùng nhau, Diệp Vũ Lăng lạnh lùng, đi tới, thấp giọng nói: “Chú hai muốn tôi đưa bọn họ đến để có kinh nghiệm.”
Tôi yên lặng liếc mắt, chuyện này ngại không đủ loạn sao.
Diệp Vũ Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái, nói: “Vũ Lăng, chẳng qua chỉ là quỷ hồn thôi, đâu phải mời người giúp đỡ chứ, có ba người chúng ta là được rồi, phí tiền với người đó làm gì?”
Diệp Vũ Lăng lười không muốn cãi nhau với cô ta, nói: “Nghiệp vụ này là tôi nhận, do tôi làm chủ. Cô đã quên hết lời căn dặn của chú hai rồi sao? Tất cả đều nghe theo tôi.”
Diệp Vũ Kỳ hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói nữa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest, trên đầu đội mũ giáp an toàn bước nhanh tới: “Vũ Lăng, cuối cùng cháu cũng đến rồi, chú Đàm đang chờ cháu cứu mạng.”
Vị tổng giám đốc Đàm này đã từng hợp tác với bố của Diệp Vũ Lăng, sau này bởi vì tính tình hợp nhau, liền trở thành bạn tốt, tết nhất lễ lạc, thường xuyên qua lại, bởi vậy cũng rất quen thuộc với Diệp Vũ Lăng.
“Chú Đàm.” Diệp Vũ Lăng bước lên chào hỏi, giới thiệu mấy người chúng tôi với chú ấy, sau đó hỏi, “Chú, chú kể cho chúng cháu nghe một chút, cổ mộ này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Tổng giám đốc Đàm nói: “Lúc ấy bọn chú đào đến một cái cửa mộ, cái cửa đó điêu khắc không khác cửa thật lắm, chú nhìn thì thấy, là cổ mộ, lập tức báo cáo cho cục bảo vệ di tích văn hóa, sau đó đình chỉ thi công. Cục bảo vệ di tích văn hóa còn rất coi trọng, ngày hôm sau đã phái người tới, là một vị giáo sư, hơn năm mươi tuổi, cao gầy, tên là Hồ Nam, mang theo ba người học sinh. Bọn họ thăm dò bên ngoài mộ một chút, đã đi xuống con đường vào trong lăng mộ.”
Chú ta nuốt nước miếng, dường như có chút sợ hãi: “Nhưng mãi cho đến giờ cơm tối, bọn họ đều không chưa ra ngoài, chú ở cửa gọi, cũng không ai trả lời. Chú nghe nói mấy ngôi mộ này dữ lắm, thì không dám đi xuống, gọi điện thoại báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát tới, hai người đi xuống, một lát thì mất liên lạc, đến nay cũng vẫn chưa ra ngoài.”
Nói xong chú ta lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài, nói: “Vũ Lăng, chuyện này đã đăng báo rồi, nghe nói cuối tuần sau sẽ phái người có chuyên môn tới điều tra, đến lúc đó có thể phải đóng cửa toàn bộ công trình. Chú đã đầu tư một số tiền rất lớn vào hạng mục này, nếu như đóng cửa, chú Đàm cháu sẽ phá sản.”
Diệp Vũ Lăng an ủi nói: “Chú, chú đừng vội, chúng ta kiểm tra kỹ trước đã rồi nói.”
Mấy người chúng tôi đi đến trước cửa mộ, cũng không biết tổng giám đốc Đàm đi theo nói gì với cảnh sát đang trông coi, cảnh sát mở dây cảnh báo ra.
Cửa mộ quả nhiên điêu khắc thật sự tinh tế, mặt trên còn có sơn loang lổ, có thể thấy được kỹ thuật của năm đó tinh vi cỡ nào.
Tôi cảm giác được một luồng khí của xác chết phát ra từ lối đi trong lăng mộ, trong lòng kinh sợ, nhớ tới cương thi nữ Phó Thu Hằng trước kia.
Lẽ nào dưới ngôi mộ cổ này cũng có một tên cương thi cứng đờ?
Nhưng Phó Thu Hằng là người của những năm cuối đời Thanh, có thể tiến hóa trở thành cương thi, người chết dưới này ít nhất cũng ba bốn trăm năm, chẳng lẽ đã trở thành Hạn Bạt?
Nếu dưới này thật sự là Hạn Bạt, chúng tôi vẫn nên trực tiếp xoay người bỏ chạy, có thể giữ được mạng sống là tốt lắm rồi.
Diệp Vũ Lăng lấy ra một chiếc bật lửa kim loại được làm thủ công tinh xảo từ trong người, bật bật lửa, ngọn lửa bùng cháy to như ngón tay, hiện ra màu xanh lá nhàn nhạt.
“Đây không phải là bật lửa bình thường phải không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Diệp Vũ Kỳ bĩu môi: “Thật kém hiểu biết, đây là bật lửa làm từ dầu cá mập, sau khi mở ra có thể bất diệt hơn một nghìn năm.”
Tôi lắp bắp kinh hãi, tôi đã từng nhìn thấy dầu cá mập trong sách của bà, đồ vật đó vô cùng quý giá, cổ đại thường thường dùng ở mộ, còn là những quan lại quyền quý mới dùng được, lại không ngờ rằng nhà họ Diệp có thể dùng để làm thành bật lửa, gia tộc tu đạo này quả nhiên không thiếu tiền.
Vừa bước vào con đường trong lăng mộ, tôi liền cảm thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống mười mấy độ, lạnh đến nỗi khiến cho hàm răng run lập cập, tôi vội vàng vận khởi linh khí ngăn cản khí lạnh.
Vừa bước vào con đường trong lăng mộ, thì nhìn thấy một tấm bia mộ, trên bia có chữ viết, sau khi đã khắc xong, dùng mực đỏ tươi tô lên.
Trên bia viết: Mộ có trọng khai ngày, người vô lại thiếu chi nhan.
Chỉ có hai câu này khiến tôi cảm thấy một mùi bi thương sâu sắc, chủ nhân của ngôi mộ này, chắc hẳn cũng là người có chuyện xưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.