Chương trước
Chương sau
Tôi trừng anh ấy một cái, mặc quần áo nằm xuống, Chu Nguyên Hạo nằm sau tôi, ôm lấy tôi từ phía sau, vùi mặt trong mái tóc dài đen nhánh của tôi.
“Khương Lăng, thật muốn ôm em mãi mãi như vậy.” Anh ấy ngọng ngịu lẩm bẩm.
“Không phải anh đang ôm sao?” Tôi rất mệt mỏi, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, anh ấy tiếp tục nói: “Tôi nói chính là mãi mãi……”
“Vậy mãi mãi đi.” Tôi thuận miệng đồng ý, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, lời nói sau đó của anh ấy cũng không nghe rõ nữa.
Giấc ngủ này thật sự rất đủ, vẫn luôn ngủ đến sắp chạng vạng mới tỉnh, tôi thu dọn một chút rồi rời giường, tiếng đập cửa liền vang lên.
Tôi mở cửa thì thấy, là Diệp Vũ Lăng, cô ấy nhìn vào trong phòng tôi, cười xấu xa nói: “Tôi không quấy rầy chuyện tốt của cô chứ?”
Tôi liếc cô ấy một cái: “Có chuyện thì mau nói đi, đừng ba hoa.”
Diệp Vũ Lăng ngừng cười, nói với: “Có nghiệp vụ, không biết cô có hứng thú hay không?”
“Nghiệp vụ? Nghiệp vụ gì?” Tôi mờ mịt hỏi.
“Người tu đạo chúng ta, còn có thể có nghiệp vụ gì?” Diệp Vũ Lăng nói, “Đương nhiên là bắt tà bắt ma.”
Tôi khó hiểu hỏi: “Con cháu của những gia tộc lớn các cô, cũng phải đi nhận nghiệp vụ?”
Diệp Vũ Lăng liếc tôi một cái: “Tuy nói những gia tộc chúng tôi đều có một vài sản nghiệp của người khác, nhưng bắt tà bắt ma chính là một nhãn hiệu nghiệp vụ lâu đời của chúng tôi, không có nghiệp vụ này, có thể gọi là gia tộc tu đạo sao? Con cháu đời sau sẽ rèn luyện như thế nào? Hơn nữa, chúng tôi đi ra ngoài làm nghiệp vụ, cũng có thể mở rộng nhân mạch, rất có lợi cho sự phát triển của gia tộc.”
Tôi gật đầu, thì ra là đạo lý này.
“Lần này là nghiệp vụ gì?” Tôi hỏi.

Diệp Vũ Lăng nói: “Bố tôi có một người bạn học cũ, mua một mảnh đất trống ở rìa thành phố Tây An, muốn xây dựng resort theo phong cách triều Hán, không ngờ rằng lại đào phải cổ mộ.”
Tôi khó hiểu nói: “Ở nơi như thành phố Tây An , đào ra cổ mộ không phải rất bình thường sao? Đã thông báo cho cục bảo vệ di tích văn hóa chưa?”
“Thông báo rồi, như tôi nói, chi bằng không thông báo, trực tiếp tới tìm chúng ta là được rồi.” Diệp Vũ Lăng nói, “Cục bảo vệ di tích văn hóa phái người qua đây, là một giáo sư đại học, mang theo mấy học sinh, xuống đạo mộ, kết quả chưa có một ai ra ngoài.”
Tôi kinh ngạc: “Phía dưới có đồ vật lớn sao?”
Diệp Vũ Lăng gật đầu nói: “Vốn dĩ giáo sư đại học kia nói, mộ này chắc hẳn chỉ là mộ của thời đại nhà Minh nhà Thanh, sau khi đã điều tra rõ ràng, thì có thể lấp lại, tiếp tục công trình. Hiện tại xảy ra mạng người, lại có nghe đồn có quỷ náo loạn, ảnh hưởng rất lớn đến hạng mục của bạn bố tôi, hiện tại ông ấy cầu xin đến chỗ bố tôi, bố tôi yêu cầu tôi ra mặt, phí dịch vụ mười tỷ, nếu thứ phía dưới là tên nhóc lợi hại, dựa theo cấp bậc của con quỷ tăng giá. Cấp bậc lệ quỷ, bắt đầu từ một tỷ rưỡi, không giới hạn.”
Phụt!
Suýt chút nữa tôi phun trà ra ngoài, hóa ra nghiệp vụ bắt quỷ kiếm tiền như vậy, trước đây tôi ra giá ba trăm triệu thật sự là quá mệt.
“Khương Lăng, nếu như cô có hứng thú, phí dịch vụ lần này, chia cô một nửa, thế nào?” Diệp Vũ Lăng nói.
“Không được.” Tôi lắc đầu, “Tôi còn chưa hiểu quy củ, nhận nghiệp vụ của nhà các cô, cùng lắm tôi cũng chỉ giúp một chút, sao có thể chia một nửa?”
Diệp Vũ Lăng cũng không ra vẻ với tôi: “Vậy dựa theo giá thị trường, chia cô ba mươi phần trăm.”
“Được.” Tôi lập tức gõ thước tay quyết định.
“Khi nào qua đó?” Tôi hỏi.
“Tôi hẹn sáng mai, đi trước nhìn xem tình hình thế nào rồi nói.” Diệp Vũ Lăng nói.
Tôi đồng ý, sau đó đến trai đường ăn tối, đồ chay của phái Hoa Sơn làm rất mỹ vị, những món đó còn sạch sẽ tinh tế hơn so với trên thị trường, lòng tôi thầm nghĩ, nếu có thể ăn món này mỗi ngày, tôi cũng nguyện ý lên núi thanh tu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.