Ngay lúc này, tôi đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nhanh chóng xoay người né tránh, chỉ nghe thấy bụp một tiếng, điện thoại trong tay tôi theo âm thanh đó mà tắt mất.
Tư Hoàng Lăng vội vàng xông lên, giơ súng lên cảnh giác hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi nhìn vết thương trong lòng bàn tay có chút lạnh người.
Dưới lầu vang lên tiếng bước chân trầm ổn, từng bước từng bước một hướng về phía phòng quản lý mà đi, Tư Hoàng Lăng nhíu mày: “Là người sống, còn là một người phụ nữ?”
Trong lòng tôi càng lạnh hơn, tiến lên trước một bước cao giọng nói: “Vương Khánh, là cô sao?”
Tiếng bước chân ngoài cửa dừng lại một chút, sau đó cửa mở ra, một dáng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Lồng ngực tôi lạnh ngắt lại.
Đúng là Vương Khánh!
Vương Khánh mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt giống như lúc tôi gặp cô ta ở buổi nhập học đầu điên, lúc đó cô ta rất ủ rũ, đau khổ và tuyệt vọng nhưng ngày hôm nay cô ta lại rất máu lạnh.
Đôi mắt đẹp của cô ta lúc này chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Vương Khánh, tại sao cô phải làm như vậy?” tôi cắn chặt răng hỏi: “Không phải là vì báo thù Tôn Nhã đó chứ? Cũng chỉ là một con người hèn hạ mà thôi, có đáng hay không?”
Vương Khánh nhàn nhạt nhìn tôi: “Cô thì hiểu cái gì? Cô lớn lên xinh đẹp, có một người bạn trai giàu có cưng chiều lại còn biết bắt ma, chuyện gì cũng thuận lợi, cô sao có thể hiểu được cảm giác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078566/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.