Hàn Vũ Sâm nhìn quanh bốn phía, trong bụi cỏ, trong tòa nhà, thậm chí ngay cả trong tán cây rậm rạp, đều có những đồng tử màu vàng chớp động.
“Uông Lạc.” Anh giơ tay lên, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một viên khúc côn cầu: “Có việc làm rồi.”
Phải mất hai giờ, bốn người chúng tôi mới giải quyết hết toàn bộ phòng đầy lệ quỷ, cũng may Tư Hoàng Lăng có áo giáp kim loại hộ thể, không có nguy hiểm gì.
Chúng tôi từng bước lên đến tầng hai, chỗ này là văn phòng của nhân viên, Hạ Thanh Vũ đột nhiên chỉ vào một căn phòng, nói: “Trong căn phòng đó có quỷ khí dày nhất.”
Khi tôi nhìn qua, vậy mà là văn phòng quản lý.
Năm đó Trần Quang Hào ở chỗ này đã chính tay giết chết mấy người, còn cắt thi thể bọn họ thành từng mảnh vụn.
Tôi vốn định đi qua đó thì bị Chu Nguyên Hạo giơ tay ngăn cản: “Tôi tới, em tránh sau lưng tôi đi.”
Tôi cắn răng nói: “Tôi không thể cứ luôn luôn tránh sau anh được.”
Chu Nguyên Hạo sửng sốt một chút, gật đầu: “Vậy em đứng bên cạnh tôi, lát nữa mở cửa, nếu có nguy hiểm, em phải lập tức chạy, tôi sẽ nghĩ biện pháp trì hoãn.”
Nghe xong lời này, trong lòng tôi vừa ấm áp vừa khổ sở, hít hít mũi, gật đầu.
Chu Nguyên Hạo quấn roi màu đen vào tay mình, dùng tay kia cầm lấy tay nắm cửa, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Tất cả chúng tôi đều ngẩn ra.
Trong phòng quản lý nho nhỏ này, khắp nơi đều là vết máu, trên không trung trôi nổi vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078565/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.