Vương Khánh đột nhiên tan biến, tiếng cười thảm thiết vang lên trên đỉnh đầu tôi và Tư Hoàng Lăng.
“Các người cho rằng, món đồ chơi này có thể giết được tôi ư?” giọng nói của Vương Khánh truyền đến: “Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở đây!”
Đột nhiên, tôi cảm thấy rất khó thở, giống như ô xi đã trở nên loãng hơn, tôi ra sức hít thở nhưng hít không được.
Lẽ nào Vương Khánh đã lấy hết ô xi đi rồi?
Sau khi cô ta chết, linh hồn đã đồng hóa vào không gian ma này, giống như cô ta muốn làm cho chúng tôi ngạt thở mà chết.
Tôi thả tướng quân Kim Giáp ra nhưng nó bay lên không trung một vòng rồi lại bay về bên cạnh tôi, nói với tôi rằng, nó không tìm thấy Vương Khánh.
Việc thiếu ô xi một cách trầm trọng khiến cho nhận thức của tôi dần trở nên mơ hồ, Tư Hoàng Lăng đi tới đỡ lấy tôi, lớn giọng nói với tôi: “Kiên trì lên Khương Lăng, tôi dẫn cô ra ngoài.”
“Không ra được đâu…” tôi dựa vào vai anh ấy nhưng anh ấy vẫn nhất quyết muốn đi, thật không dễ dàng gì dìu tôi ra khỏi phòng quản lý, còn chưa kịp xuống lầu thì anh ấy đã ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tôi cũng rất nhanh không trụ được nữa, bên tai cứ văng vẳng tiếng cười sắc bén của Vương Khánh, cô ta đã hoàn toàn bị sự oán giận che mắt.
Tôi mò tìm miếng ngọc bội trên ngực, Chu Nguyên Hạo không có bất kỳ phản ứng nào, tôi cắn chặt răng, không được, tôi không thể chết.
Tôi ấn lên trán, cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078567/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.