“Nhân tiện đây, tôi cũng muốn uỷ quyền số cổ phần của mình sang chó đối tượng thụ hưởng là ông Hoắc Thiên đây. Đối với việc ông Hoắc Thiên đang nắm giữ năm mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn, cũng là người nắm quyền lực cao nhất. Do thế mọi quyết định của Bạch chủ tịch đương nhiệm không có chút nặng nhẹ gì hết.”
“Cái gì?”
Mọi người kinh ngạc đến độ đứng dậy ngay lập tức, Lâm Việt Bân nhìn nghe thấy những lời của Tang Noãn không khỏi âm trầm hẳn đi. Ánh mắt khô khốc từng cơn, lại có cảm giác bị vẻ hững hờ của Tang Noãn đục khoét mạnh mẽ đi. Dường như cô đã coi khinh sự tồn tại của anh ta hiện tại. Thấy vậy anh không khỏi cười khổ một tiếng.
Nhìn bộ dạng tự tin không ngừng toả sáng thế kia, Lâm Việt Bân có chút cảm khái. Nhưng mà bộ dáng hào quang toả sáng kia không phải cô dành cho anh, mà dành cho người đàn ông khác. Dư vị chua xót nồng đậm cổ họng nghẹn lại không nói thành lời nào.
Bạch Nhược đứng dậy chống hai tay lên bàn, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo đến đáng sợ. Ả ta bấu chặt móng tay, miệng đay nghiến từng tiếng một.
“Dù cô có chuyển bây giờ thì cũng đã muộn mất rồi, bây giờ biểu quyết được thông qua. Nếu như cô chuyển thì phải chờ đợi cuộc họp lần sau mới có hiệu lực. Theo quy chế quy định của luật bầu cử hiện hành đã rõ ràng, không thể nào thay đổi.”
Kẻ phường trộm cướp mà cũng biết làm công dân tốt sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/3209047/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.