“Lâm Việt Bẩn.”
Thân thể cao lớn như cây tùng dương mạnh mẽ thế kia, sau một trấn gió bão đã đổ rạp xuống ngay lập tức. Theo bản năng, Tang Noãn vội vàng đỡ lấy Lâm Việt Bân.
Không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình, Tang Noãn gấp gáp la hét. Thanh âm khàn đặc rõ ra, không rõ ràng từ ngữ chút nào.
“Nhanh, nhanh lên. Nhanh gọi điện cấp cứu cho tôi.”
Không hiểu vì lý do gì mà đứng trước sinh tử một người, nước mắt nóng hổi bất giác lại tuôn ra. Từng tiếng nức nghẹn vang lên khiến cho mọi người không khỏi chua xót.
Lâm Việt Bân suy yếu nằm trong vòng tay của Tang Noãn, ánh mắt nhu hoà sáng trong tự thuở nào lại càng trở nên mờ nhạt xa xăm. Sinh mệnh rắn rỏi cũng đành khuất phục trước số mệnh mà dần dần tan biến.
Một bàn tay to lớn đưa lên lau những giọt nước mắt nóng hổi đang lặng lẽ rơi xuống của Tang Noãn, nụ cười nhợt nhạt nhìn rất khó coi.
“Đừng khóc, em khóc xấu lắm biết không. Anh xin lỗi những chuyện xảy ra vừa qua, nhưng mà anh biết rằng bây giờ không có ý nghĩa gì nữa.”
Từng tiếng thì thào nhẹ bâng từ từ nói ra, Tang Noãn an ổn ngồi bên cạnh nghe lấy. Mọi chuyện mà Lâm Việt Bân làm vừa qua rất khiến người ta hận lấy nhưng mà đó là người không biết. Bản thân Tang Noãn biết rằng mọi chuyện đều làm vì “Tang Noãn” cả.
Những giọt nước mắt rơi xuống này không biết do lòng thương xót của bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/3209048/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.