Chương trước
Chương sau
 

Chuyện Tang Noãn được cứu về là chuyện của hai ngày trước, hiện giờ cô đang đầu tắt mặt tối đi giải quyết đống văn kiện tồn dư kể từ khi cô bị Tang Diên giam giữ đến giờ ở tập đoàn.

Tang Noãn có chút thắc mắc khi mà hầu như không có động tĩnh gì về chuyện của cô thoát ra ngoài trở về đây, nhưng mà hiện tại đây không phải là chuyện chính sự gì. Bây giờ, cô phải hợp sức cùng Hoắc Thiên nhổ rễ Mục gia.

Chuyện của Tang Noãn nhanh chóng truyền đến chỗ Tô Nhạc, nên Tô Nhạc đã tạm hoãn công việc quản lý của mình toàn tâm cùng Tang Noãn đối phó mọi thứ.

Tuy Tiêu Húc cực kỳ bất mãn với chuyện này nhưng mà cũng vô dụng, chỉ biết câm nín chịu tủi nhục mà thôi. Nhưng trong tâm âm thầm ghi hận Tang Noãn một trăm lần và thằng bạn chí cốt của mình một vạn lần.

Mọi giấy tờ quan trọng về chuyện “tốt” của Mục gia được Tô Nhạc bảo quản cẩn thận, nếu không thì qua cuộc đột nhập kia thì mọi thứ không cánh mà bay mất. Chấn chỉnh lại bộ máy của Tang Thị lúc này, dồn lực làm hậu thuẫn âm thầm cho Hoăc Thiên.

Cả hai đầu sóng cũng đang chuẩn bị đánh canh bạc cuối cùng, một ăn cả ngã về không trận chiến cuối cùng này.

Mục gia nhờ thế lực của Thiên Tử nên có chút huênh hoang nhưng mà không hiểu vì sao cái thế lực này rút đi nhanh chóng, thậm chì không để lại một chút dấu vết để thể hiện sự tồn tại trước đó của nó.

Nếu không phải do trận lùm xùm dạo gần đây thì khiến cho mọi người có thể không biết sự tồn tại đáng sợ của nó.

Tuy Thiên Tử đã rút lui, mất đi một đồng minh lớn nhưng mà Mục gia đành đánh liều ván bài cuối cùng này. Tuy rất mạo hiểm nhưng mà không có nghĩa là lão ta thua được đám tiểu bối hỉ mũi chưa sạch này.

Lão ta bòn rút hết tài sản trong gia tộc để có thể khiến cho Bạch Nhược chân vững đứng trong tập đoàn HT. Nếu như ả ta có thể nắm chắc thì lão ta thắng chắc phi vụ lần này rồi.



Nhận được tin tức nội bộ truyền từ Lục Tần bên đó, Tang Noãn và Hoắc Thiên đã nắm được mọi tình hình bên đó.

Nhận ra được lợi thế trước mắt mình, Tang Noãn có chút vui mừng ra mặt. Nhưng mà nghe báo cáo của Tiêu Ngọc kể lại chút chuyện tốt thì cô không co quắp miệng.

Không ngờ cái lão hồ ly già vạn năm như Mục Thiệu lại bị Hoắc Thiên quay mòng mòng như vậy. Vừa mất tiền, vừa mất công làm khôg công cho Hoắc Thiên nữa.

Nhìn bộ dạng có vẻ liêm chính thế kia mà. Haiz, bây giờ không nên tin vào cái chuyện nhìn mặt mà bắt hình dong nữa.

Có điều, Tang Noãn lại làm một điều khiến cho đám người kia không biết, thậm chí cả ông chồng hờ của mình là Hoắc Thiên cũng không biết đến nữa.

Một chiêu rút củi dưới đáy nồi quả thật là lợi hại mà!



Không biết dạo này truyền đạt phong phanh chuyện Thiên Tử sẽ tiếp viện cho Tang Thị, nương theo đó sẽ tiếp vào một nguồn lực vô cùng lớn cho HT. Mục Thiệu nghe tin này không khỏi sốt sắng hẳn đi.

Không được, chuyện này không thể để nó có thể xảy ra được.

Phải khiến cái thằng Hoắc Thiên hỉ mũi chưa sạch kia ra khỏi tập đoàn HT mới được.

Lão già Mục Thiệu sợ đêm dài lắm mộng nên đã truyền lệnh hối thúc Bạch Nhược dùng chức vụ của mình để khai trừ Hoắc Thiên ra khỏi công ty. Phải biết rằng cái tên khốn này cực kỳ ma mãnh, ngay cả Mục Thiệu không nắm chắc được bản thân quật ngã được hắn ta không.

Tuy ra là quái gở nhưng mà Bach Nhược cũng nghe lệnh mà mở cuộc họp cổ đông đột xuất lần hai để bàn bạc chuyện nhân sự.



Bên Hoắc Thiên nghe cuộc họp cổ đông sẽ tổ chức vào hai ngày sau, ánh mắt âm trầm không khỏi loé lên từng tia lạnh lẽo.

Phải biết rằng hắn cũng không phải kẻ ăn chay niệm phật gì, cũng là phàm phu tục tử như bao phàm nhân khác.

Kẻ khác cho mình một thì bản thân hắn đây cũng sẽ hiếu kính gấp mười lần.

Tang Noãn nghe tin này thì cũng không ngoài dự đoán mình cho lắm, nhìn đám số liệu lúc nhúc không ngừng trên bản đồ thị điện tử.

Chuyện vui chuẩn bị xảy ra rồi.

Hai ngày sau.

Cuộc họp cổ đông được tổ chức ngay tại đại sảnh lớn của tập đoàn, mọi người nhanh chóng tiến vào phòng họp bên trong. Đám người bọn họ cũng đánh hơi được vài phần trong cuộc họp đột xuất lần này.

Hoắc Thiên không nhanh không chậm tiến lại chỗ của mình được sắp xếp từ trước, kỳ lạ là đám lão già kia có cổ phần hầu như đi đến đây hết rồi sao bên cạnh mình lại có một chiếc ghế trống chứ nhỉ?

Đang nghĩ vu vơ một chút thì Bạch Nhược trông một bộ âu phục được cắt may tinh xảo, khuôn mặt được trang điểm theo lối lạnh lùng cao quý.

Nhưng mà vỏ bọc bên ngoài có hào nhoáng cao quý đến đâu thì với cái bản tính thối nát, bần hèn không thể khoả lấp được. Mùi hèn hạ, âm độc không bao giờ dũ sạch được ngay lập tức một sớm một chiều.

Khi ả ta ngồi vào vị trí chủ vị, Bạch Nhược nhíu mày đánh giá cái ghế cổ đông bị bỏ trống đó. Nhìn xong, ả có chút thành kiến.

Dù sao cái vị long xà không thấy đầu cũng chả thấy đuôi này khiến cho Bạch Nhược không khỏi tức điên mình khi mà không thể nào dụ dỗ mua chuộc 20% cổ phần còn lại trong tay của người đó. Mặc dù ả ta được uỷ quyền trong tay 45% cổ phần.

Nhưng mà hiện tại ả ta khá vui mừng khi mà vị cổ đông giấu mặt này không ở đây, đồng nghĩa là mọi phán quyết cùng với cái ghế chủ tịch này hiện tại không bị bất cứ ai đe doạ cả mà.

Ha ha, Hoắc Thiên. Cuối cùng tôi cũng chờ đến ngày hôm nay. Tôi sẽ dẫm đạp anh xuống chân mình, giằng xéo tùng xẻo anh thành con giun dế dưới gót chân tôi.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược đôi mày nhăn nhó nhanh chóng được giãn ra, thậm chí ý cười còn rõ ràng nữa.

Thấy mọi người đã an vị chỗ ngồi, Bach Nhược ra hiệu cho Lâm Việt Bân phân phát tài liệu.

Cô ta chỉnh sửa lại chút áo quần mình, dõng dạc thông báo bắt đầu cuộc họp.

“Cuộc họp bắt đầu. Hôm nay tôi muốn triệu tập mọi người cuộc họp gấp ngày hôm nay muốn tuyên bố một số chuyện quan trọng về mặt nhân sự của tập đoàn của chúng ta.”

Nghe vậy, mọi người không ngừng xì xào to nhỏ. Hoắc Thiên nhàn nhạt tỏ vẻ không liên quan đến mình mà ngón tay không ngừng xoay xoay cây viết trong mình, nhàn nhã như hệt người đang ngồi thưởng thức vở kịch vui vậy.

“Vừa rồi, phó tổng đã phát tài liệu cho mọi người xem. Sau đây tôi xin công bố một chuyện quan trọng, với tư cách là người đứng đầu của tập đoàn HT trong tay nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, tôi quyết định cắt chức tổng giám đốc của tập đoàn HT đối với ông Hoắc Thiên.”

Mọi ánh mắt nhanh chóng quay về chỗ của Hoắc Thiên đang thảnh thơi lúc này, Bạch Nhược thừa thắng xông lên tiếp tục tuyên cáo tử hình cho Hoắc Thiên.

“Thời gian qua, mọi chuyện công ty trải qua rất nhiều bất cập  trong đường lối quản lý do Hoắc Tổng đảm nhiệm trong nhiệm kỳ này. Mọi tổn thất nếu không phải do tôi huy động bỏ tiền túi vào bù lỗ thì tập đoàn có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào. Trong khi công ty đứng trước khó khăn như vậy, Hoắc Tổng đương nhiệm không làm trọn trách nhiệm mà mọi người tin tưởng giao phó. Với phương châm muốn tập đoàn phát triển mạnh mẽ sau này, tôi thà thay đổi người chứ không để tình trạng bê bết như lúc này.”

Hoắc Thiên như xin rửa tai nghe lấy lời phán quyết của Bạch Nhược, anh cũng đang muốn cô ả đang có trò chơi gì tiếp theo.

Cho nên?



“Cho nên tôi muốn Hoắc Thiên rời khỏi chức vị này, nhường cho người có thực lực hơn là Lâm phó tổng đây. Mọi người cũng biết được những thành tích xuất sắc mà Lâm phó tổng này đã cống hiến hết sức và gặt hái rất nhiều thành tựu gần đây.”

“Ai đồng ý, xin hãy đưa tay biểu quyết.”

Bạch Nhược đắc ý vừa dứt lời mình thì đột nhiên cánh cửa đột nhiên mở ra, một loạt người mặc âu phục màu đen lạnh lẽo tiền vào quy củ đứng ở xung quanh bàn họp. Một bóng dáng mảnh khảnh bước vào, giọng nói u lệ như đoá dã quỳ đang khát máu tươi vậy.

“Tôi phản đối.”

Bạch Nhược thấy Tang Noãn bước chân vào không khỏi giật mình đứng dậy, ngay cả bản thân Hoắc Thiên không ngờ đến Tang Noãn lại xuât hiện lúc này.

Bạch Nhược cảm thấy tình hình có chút không ổn, vội vàng nói.

“Cô là ai? Có quyền hạn gì mà bày tỏ ý kiến chứ?”

Đáp lại lời của Bạch Nhược là hành động kéo ghế của Tang Noãn, cô nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế cổ đông còn trống đó.

“Quyền hạn? Thật ngại quá, trong tay tôi vừa vặn có hai mươi phần trăm cổ phần ở đây. Cô thử nghĩ xem?”

Mặc cho mọi người đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, Tang Noãn ra hiệu cho trợ lý mình. Trợ lý nhanh chóng tiến lại máy chiếu màn hình cắm USB vào. Một tờ chứng nhận được phóng đại trên màn ảnh.

Giấy chứng nhận sở hữu cổ phần tập đoàn HT.

Chủ sở hữu: Tang Noãn.

Mã công ty: xxxxxxxx.

Số lượng cổ phần và loại cổ phần: hai mươi phần trăm cổ phần thuộc vốn điều lệ của tập đoàn HT có hiệu lực từ ngày xx/xx/20xx.

Tang Noãn mở một chai nước được bài trí sẵn trên bàn, nhàn nhạt nói.

“Mọi người thấy sao hả? Đủ chứng minh thân phận của tôi rồi chứ?”

Mọi người trong căn phòng họp này không khỏi âm trầm hẳn đi, nhìn bộ dạng của Tang Noãn lúc này Hoắc Thiên định nói gì đó rồi lại thôi.

Thấy đám người này không nói gì, lại nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Bạch Nhược thì Tang Noãn đột nhiên hứng thú lên.

“Vậy việc bãi bỏ chức vụ của Hoắc Thiên không được thông qua, dù sao tôi đây cũng ủng hộ cho Hoắc Tổng mà.”

“Dù cho cô có ủng hộ cho Hoắc Thiên thì cũng không thể nào thay đổi cực diện lúc này.”

Tang Noãn nhíu mày nghe Bạch Nhược đay nghiến từng chữ nói với mình.

“Thật không? Sợ rằng cái chức vụ cô đang ngồi có nguy cơ rớt đài nữa đấy.”

Tang Noãn tiếp tục phất tay cho trợ lý của mình mang lên một tập tài liệu được niêm phong kĩ càng.

 “Nhân tiện đây, tôi cũng muốn uỷ quyền số cổ phần của mình sang chó đối tượng thụ hưởng là ông Hoắc Thiên đây. Đối với việc ông Hoắc Thiên đang nắm giữ năm mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn, cũng là người nắm quyền lực cao nhất. Do thế mọi quyết định của Bạch chủ tịch đương nhiệm không có chút nặng nhẹ gì hết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.