Khi A Dư tỉnh lại thì đã là buổi trưa hôm sau.
Cô nhăn mày nhưng không mở mắt, ý thức dần dần tỉnh táo lại, cô nhớ đến chuyện hôm qua trước khi hôn mê thì toàn thân cứng đờ.
Một cảm giác xấu hổ tuôn lrrn, cô siết chặt khăn trải giường, nàng không muốn đối mặt với những chuyện tối qua nữa.
Bỗng nhiên, như có người chạm vào mặt nàng, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên:
"Tỉnh rồi còn không mở mắt?"
Cả người nàng nhất thời đông cứng lại, hận không thể lập tức ngất xỉu tại chỗ,
Ánh mắt Phong Dục nhìn nàng, nữ tử siết chặt một góc áo ngủ bằng gấm, đầu ngón tay cũng vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, đang cố gắng thu mình trốn vào trong chăn, như muốn giấu cả người mình đi không để ai nhìn thấy.
Hắn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn nàng.
Cuối cùng cả người nàng đều đã rúc vào trong chăn, chỉ để lại một ít làn tóc đen hở ra bên ngoài.
Phong Dục quả thực bị nàng làm cho tức đến bật cười.
Trốn tránh không gặp người thì chuyện hôm qua liền chưa từng xảy ra à?
Hắn bắt đầu híp mắt, sờ sờ cái nhẫn trên ngón troe, một sau lại im lặng nhếch miệng một cái.
Ngược lại hắn muốn nhìn xem, cô nương này có thể nghẹ trong chăn đến khi nào?
Không biết đã trôi qua bao lâu, A Dư trốn trong chăn chỉ cảm thấy càng ngày càng khó thở, nàng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-cung-nu/1933297/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.