Đêm đến, ngự tiền tới truyền chỉ, hôm nay các Ấn Nhã thị tẩm.
A Dư ngồi trên nhuyễn tháp, đưa tay vào trong nước ấm ngâm, liên tục cười khổ, sớm đã quên mất chuyện vừa mới làm nàng thất thần, nàng nói:
"Ta không nên để ngươi nghịch ngợm như này."
Chu Kỳ không có thời gian nói chuyện, chỉ chuyên tâm vào thay nàng xoa hết sơn móng tay trên tay, rốt cuộc thì trước lúc thánh giá cũng cọ sạch sẽ hết sơn móng tay đi.
A Dư giơ tay lên, để sát vào ánh nến, tinh tế quan sát một phen.
Sơn móng tay trên lòng bàn tay đã được lau sạch, thế nhưng ở trên móng tay thì vẫn còn, sơn màu đỏ càng làm nổi bật nên đầu ngón tay trắng nõn của nàng, cũng xem như là được. Đương nhiên là phải bỏ qua lòng bàn tay đã bị lau đến đỏ bừng.
Khi Phong Dục đi tới, đã nhìn thấy cảnh mỹ nhân tự thưởng dưới ánh đèn này.
Hắn hơi nhăn mày: "Lại đánh người?"
A Dư từ trên giường êm xuống, vừa định hành lễ đã bị lời của hắn làm nghẹn một cái, nàng quỳ gối hành lễ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thiếp mới không đánh người khác đâu."
Phong Dục đỡ nàng một tay: "Không đánh người thì sao tay lại đỏ như vậy."
Lần trước, nàng đánh người đến nỗi khiến tay mình sưng lên, chuyện lần đó cũng khắc sâu vào trong ký ức của Phong Dục.
Hắn nắm cổ tay của nàng, mới phát hiện lần này khác với lần trước đó, A Dư cười xinh xắn mà đưa tay để sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-cung-nu/1933300/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.