Tuy rằng chuyện này hơi hành người, nhưng rốt cuộc cũng không phải bệnh, nên ngày hôm sau A Dư lập tức đến cung Khôn Hòa thỉnh an.
Nàng vừa bước vào cung Khôn Hòa thì chợt nghe thấy tiếng Dung tần cười: "Hóa ra là Ngọc mỹ nhân à, bổn cung còn nói không biết ngươi định nằm thêm mấy ngày nữa đấy?"
Giọng nói nàng ta có chút giễu cợt.
Lời nàng ta nói ám chỉ quá mức rõ ràng, mọi người vừa nghe đã hiểu, nhưng cái tư tưởng "người khôn giữ mình" đã khắc sâu vào trong xương họ rồi, vậy nên đương nhiên bây giờ sẽ không có ai xen vào chuyện của hai người.
Sau khi A Dư tự nhiên ngồi xuống, thì chỉ ung dung cười khẽ một tiếng:
"Vậy là để cho Dung tần tỷ tỷ chê cười rồi, trước kia thân thể thần thiếp bị hư hao nhiều, nên cũng đã quen với chuyện này rồi. Nhưng Hoàng thượng lại thấy không yên tâm, thương cho thiếp nên mới vì chuyện này mà mời thái y."
Nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Dung tần, giả vờ ngượng ngùng che miệng: "Thần thiếp cũng rất khó xử."
Khó xử?
Dung tần cười nhạt, là mắt nàng ta không tốt sao, thật sự không nhìn ra một chút khó xử nào đâu.
Ả tiện tỳ này mặt quá dày, Dung tần dùng khăn che miệng, chán ghét rời ánh mắt, sợ nếu tiếp tục nhìn ả tiện tỳ này làm ra vẻ ta đây thì sẽ bị ô uế con mắt.
A Dư cũng không còn tâm trạng mà nói chuyện với nàng ta, thân thể nàng khó chịu nên không muốn cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-cung-nu/1933295/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.