Chương trước
Chương sau
Một chút chuyện không quá quan trọng cũng chỉ làm đề tài bán tán cho họ rất nhanh đã không còn ai để trong lòng theo diễn biến ngày một kịch liệt trên đài cao.

Lễ tuyển chọn tộc trưởng mặc định mỗi lần đều chỉ có hai hình thức thi đấu, đó là hỗn chiến ngày đầu tiên và đơn chiến vào hai ngày tiếp theo, người trụ lại cuối cùng là người thắng.

Hai ngày đơn chiến nghe có vẻ dài, thực chất ngày đầu tiên là thử thách cho người thắng vào ngày hỗn chiến, ngày thứ hai lại là cơ hội lội ngược dòng cho chính người đó. Nói thẳng thắn ra chính là, nếu ngày đầu tiên đơn chiến người đó bị đánh bại thì họ vẫn còn có một cơ hội đoạt lại vinh quang do mình đã dày công tốn sức dành được vào hôm hỗn chiến. Đương nhiên đó là nếu họ có thể dưỡng thương sớm, phải biết rằng đơn chiến có thể dùng thú hình, mà đơn chiến lúc nào cũng kịch liệt hơn hỗn chiến, tất cả mọi người đều dốc toàn lực ra để chiến.

Có rất nhiều người lúc tham gia hỗn chiến chỉ là tham gia cho vui, âm thầm thâm dò tình huống của đối thủ rồi để hôm sau đoạt quan, cũng có người âm thầm nín lại không chịu lộ diện rồi một khi cất tiếng hót là vang vọng khắp bốn phương. Cho nên nói hai ngày đơn chiến sau mới là điểm nóng của lễ tuyển chọn.

Thân làm người chiến thắng ở trận hỗn chiến, lại trông có vẻ khá nhẹ nhàng, vừa mới bắt đầu Ralph đã bị khiêu chiến vô cùng dữ dội. (2)

Nhưng mà thú nhân có thú hình là gấu đen, thân hình khổng lồ như một ngọn núi lớn thật sự không phải là hàng dễ bắt nạt. Thân hình kia đặt ở đó như một bức tường không thể công phá, ai tới đều bị móng gấu đập cho rớt đài.

"Hắn rất mạnh.

Ivol gật gù tỏ vẻ người mà hắn chọn cho vị trí tộc trưởng rất là hợp mắt hắn, cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn.

"Nhưng mà dưới tình hình này, có lẽ hắn cũng khó mà trụ lại đến cuối cùng."

Megan lại rất lạnh lùng mà chỉ ra hiện thực.

Tuy là rất tàn nhẫn nhưng đến cả Ivol cũng không lên tiếng phản bác lời này của Megan.

Rốt cuộc không phải ai cũng mạnh đến thiên lý bất dung, có thể chấn nhiếp quần hùng ngay từ lúc ra trận. Nếu chỉ tính trong nội bộ bộ lạc Gấu Nâu trước đó thì có lẽ sẽ chẳng cam go đến vậy, dù sao ở trong bộ lạc Ralph vẫn có tiếng có tăm. Nhưng khổ nổi lúc này đây là hai bộ lạc gộp lại với nhau, bản thân bộ lạc Hổ Đại không cam chịu bản thân mình yếu hơn người khác, vì nói sao họ cũng từng là bộ lạc lớn nhất đại lục thú nhân. Kết quả là cho dù họ không mạnh hơn Ralph nhưng lại không phục hắn, có thể dùng trò sa luận chiến để quật ngã Ralph.

Cho dù Ralph có mình đồng da sắt vẫn là phải đổ máu.

Quả nhiên y như rằng khi mặt trời về lên đến đỉnh đầu, Ralph dưới sự sa luận chiến của đám thú nhân đã không cam lòng bị đánh rớt đài, một bên cánh tay gấu cũng đổ máu không nhẹ.

Nhưng không ai dám nói hắn không mạnh mà chế nhạo hắn. Phải biết rằng trước đó hắn đã đấu với mười mấy thú nhân.

Nhìn Ralph bị mấy thú nhân tộc Gấu Nâu mang đi trong khi cuộc chiến trên đài vẫn đang tiếp diễn, Bạch Ly bình thản quay lưng đi: "Chúng ta đi thôi, đã trưa rồi, cũng nên ăn trưa.

Lúc này trên quảng trường xung quanh đài thi đấu đã có rất nhiều thú nhân nhóm lửa nướng thịt, dự định sẽ cắm cộc ở đây cả ngày.

Quả thật hai ngày đơn chiến sẽ liên tục diễn ra như vậy cho đến khi không còn ai lên khiêu chiến nữa, cũng chẳng hề cho thú nhân cơ hội để thở hoặc là dưỡng sức.



Mấy người còn lại không có ý kiến với đề nghị của Bạch Ly, đều đồng thời theo cậu rời khỏi quảng trường.

"Ngươi nói, mai hắn có quay lại không?"

Ivol có hơi hăm dở thụi cùi trỏ vào eo Megan hí hửng hỏi.

'Sẽ"

Megan lời ích ý nhiều, giọng điệu vô cùng chắc nịch đáp lại hắn.

" Ta cũng nghĩ vậy.

Nếu không sẽ phụ lòng tin của hắn rồi. Ivol trông vậy mà rất lạc quan, không hề cảm thấy thất vọng hay thiếu kỳ vọng chút nào vào Ralph.

Lia thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi: "Hắn đã bị thương như thế rồi vẫn còn lên sao?"

Đối với á thủ nhân mình theo đuổi Ivol rất có nhiệt tình, hắn lập tức niềm nở đáp lại: "Không có gì là không được cả, hơn nữa hắn còn có một đêm để dưỡng thương. Bây giờ mà từ bỏ mới chẳng thể cam lòng nổi, huống hồ gì chưa chắc đã không đoạt lại được."

'Chút thương tích đó đối với thú nhân thật sự không phải là vấn đề đâu"

"Ầy mà cũng may cho hắn ba người chúng ta đều không lên đài. Nếu hắn mà gặp Baron thì chắc chẳng có cửa để hi vọng"

"Baron rất mạnh à? Còn mạnh hơn cả hai người."

Lia không chút suy nghĩ hỏi lại.

Thú nào sẽ chịu thừa nhận mình thua kém người khác, Lia quả thật có ý khích bác Ivol nhưng lại không nghĩ Ivol sẽ thuận theo, biểu tình còn rất chân thành: "Ừm, Baron rất mạnh"

"Còn rất điên cuồng nữa."

Không biết nghĩ tới cái gì, thời điểm Megan đệm vào lời này biểu tình có chút quái lạ, hay phải nói là kinh sợ. Bởi mới nói cho dù hắn cũng có kiêu ngạo nhưng lại không thể không thừa nhận Baron rất mạnh.

Ba "á thú nhân" đồng thời quay đầu nhìn ai đó từ nãy giờ chưa từng nói lời nào.

Hắn chỉ đối với đôi mắt tròn xoe sáng trong lúc nào cũng như thể đang phát sáng của bé chuột nhà mình có phản ứng lại, không nói tiếng nào đem cậu kéo vào trong lòng. (2)



Bạch Ly bị hắn ôm khế nghiêng đầu nghĩ, thú nhân nhà mình thật kiêu ngạo, cũng có năng lực để kiêu ngạo.

Mặc dù rất tò mò nguyên nhân vì sao hai người Ivol lại có thể đồng lòng nhất trí trong chuyện này như vậy nhưng theo guồng quay của cuộc sống lại bắt đầu, cuối cùng mấy á thú nhân cũng không có cơ hội để hỏi.

Sau khi ăn trưa xong đám người cũng không có tiếp tục đến quảng trường xem thi đấu mà ở nhà xay lúa.

Trải qua một buổi sáng nắng tốt, số lúa hôm qua đã bị phơi cong queo, thích hợp để đem ra sát trấu. (2)

Công việc sát trấu đối với hai á thú nhân, cho dù là hình thể nhỏ xinh như Lia cũng muốn tự mình ra trận, lại có khả năng ra trận lãnh nhiệm vụ này. Kết quả là hai người họ sát trấu, hai người Ivol lại đảm nhiệm công việc tróc cám, thành ra hai người Bạch Ly lại nhàm rỗi.

"Hai bọn ta đi cắt lúa vậy"

Bạch Ly nghĩ một chút rồi đứng lên nói.

"Di di!"

Lia lập tức xua tay, cứ như sợ sẽ bị cướp mất việc.

Chuột ta không có năng lực cướp việc rất không biết phải bày tỏ cảm xúc thế nào nữa mặt lạnh te kéo tay thú nhân nhà mình đi ra ngoài.

Mặc dù cậu biết cho dù là đi cắt lúa bản thân cũng không có chỗ để dùng.

Tức chết chuột.

Ở thời điểm bộ lạc đều dồn hết sự chú ý lên lễ tuyến chọn thì ở biên giới khu vực an toàn lại có hai thú nhân cặm cụi với một cánh đồng đầy cỏ vàng cao tới đầu.

Nói là hai nhưng thật ra nếu chỉ nhìn sơ qua thì cùng lắm chỉ thấy có một con hổ văn bự lông trắng đang nhàn nhã giơ móng vuốt xẹt xẹt, quơ tới đâu là ngọn

, cỏ ngã rạp tới đó. Nhìn điệu bộ nhàn nhã đó cứ như giây sau sẽ há miệng ngáp một cái, nhưng thật sự mọi sự chú ý của nó đều tập trung ở nơi đỉnh đầu... Ở nơi đó, gần như hòa làm một thể với màu lông của nó là một con vật nhỏ tí ti. Lúc này vật nhỏ kia đang nằm sấp trên đầu của hổ bự, hai móng vuốt trước bám vào lông hổ, theo từng chuyển động như thể nhịp nhàng của hổ mà tung bay lên, coi bộ đang chơi rất vui. (3)

"Chút chít!"

Ai không biết còn sẽ tưởng tiếng kêu kia là vật nhỏ kia đang cười phấn khởi.

Mà có lẽ vậy thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.