Hổ bự nào đó lạnh lùng lướt qua nội tâm đau đớn của hai con cá, đối với nắm lông nhỏ vô cùng dịu dàng nói: "Đưa ta cầm cho."
"Còn muốn cái gì nữa không?"
Bạch Ly nghệch mặt nhìn con cá nhỏ của mình bị hổ cưỡng ép giành lấy cầm hộ một giây, giây sau nghiêm mặt nói: "Còn muốn đào khoai tây."
"Được, đi thôi."
Baron không chút để ý tỏ vẻ muốn giúp cậu đào khoai.
Bạch Ly làm bộ trang nghiêm chạy theo.
Có lao động miễn phí giúp cậu đào khoai, cậu không lỗ.
Thế mới thấy mặc dù luôn tỏ ra rằng có thể cán đán hết sinh hoạt thường ngày của mình nhưng trong thâm tâm nắm lông nhỏ nào đó vẫn rất biết cách, rất thích hưởng thụ sự chăm sóc của người khác.
Sâu trong tiềm thức nó vẫn có cảm giác mình vốn nên được nuông chiều nâng niu lớn lên mới đúng.
Ban đầu nhìn thấy đám khoai tây Bạch Ly không có phát hiện bọn chúng có rất nhiều. Một đám cậu thấy chỉ là nhóm nhỏ nhất. Ở chỗ bên cạnh cách chỗ đó không xa, nằm ngay dưới chân tảng đá thật bự, bự như một quả núi nhỏ sau nhà cậu còn có một nhóm khoai tây lớn hơn. Bởi vì không được khai thác nên nó rất to.
Sở dĩ cái đám cậu thấy nó nhỏ như vậy là vì nó là nhóm mọc sau. Nhóm mọc trước đã bị cậu đào đi rồi.
Ấy thế mà trước giờ cậu chưa từng phát hiện...
Nhưng Bạch Ly cũng rất nhanh đã có lý do cho mình.
Là bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-p4-lam-a-thu-nhan-co-gi-khong-tot/3650816/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.