Bốp!
"Ư... Dữ... Dữ... Đừng... Ư... Đánh mông... Ô..."
Tiểu chuột vừa rên rỉ vừa đáng thương cầu xin.
Nhưng nam nhân giống như nghiện, càng nhanh hơn tốc độ đỉnh hông, mà tay cũng không quên đánh xuống.
"Ư... A..."
Có điều, mỗi lần như vậy, tiểu chuột đều sẽ rất phối hợp mà siết chặt miệng dưới, kích thích nam nhân càng thêm trầm mê.
...
"Dữ Dữ... Cho ta đi nữa..."
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột đã muốn hôn mê mà vẫn còn không quên chuyện trước đó, môi mỏng không nhịn được nhếch lên.
Ấu long được một bữa tiệc lớn tràn ngập khí tức của phụ thân nó, thỏa mãn mà truyền đến Bạch Dữ cảm xúc vui vẻ.
Bạch Dữ bật cười.
Ngươi muốn đi vào Long Môn?
Hắn hỏi ý.
Ấu long cũng nhanh chóng đáp lại.
Đại loại chính là, nó không kháng cự, còn rất vui vẻ.
Được.
Hai phụ tử ở dưới tình huống a mẫu tiểu chuột đã ngủ say, mà lấy một hình thức như vậy trò chuyện với nhau. Đến khi ấu long cũng mệt mỏi, muốn đi ngủ, thì Bạch Dữ mới ôm tiểu chuột tiến hành nhập định.
Mẫu tử liền tâm, đứa nào cũng ham ngủ. Thế nhưng, tốc độ tu luyện lại biến thái...1
...
"Nó cũng vào?"
Bạch Thương nghệch mặt ra nhìn tiểu chuột trên vai Bạch Dữ. Nó nhàn nhã dựa lưng vào hổm cổ của nam nhân, hai móng đặt hờ trên cái bụng nhỏ hơi nhô lên một chút kia. Bình thường nó trong hình người thì đảm bảo sẽ không thấy gì khác. Nhưng ở trong nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570348/chuong-177.html