Xẹt!
Cốc Mẫn Nguyệt chỉ mới chém một nhát là con long linh đã tan biến, bên trong nó rơi ra vài điểm sáng đỏ.
"Cấp bậc lúc này còn thấp, chỉ có cấp ba."
Bạch Mặc vươn tay hút lấy mấy điểm sáng kia về phía mình. Nhưng kỳ lạ là, nó không hề có chút động đậy nào, sau chừng mười tức thì hoàn toàn biến mất.
"Này là..."
Cốc Mẫn Nguyệt ngờ vực nhìn nơi điểm sáng biến mất.
"Người kết liễu nó mới được nhận."
Bạch Dữ hiểu ngay.
"Này cũng hợp lý."
Bạch Mặc gật gù.
"Xem ra ta không thể loạn ra tay nữa."
Cốc Mẫn Nguyệt không thể hấp thu được chúng, giết cũng chỉ uổng phí. Mà khả năng, mấy con long linh này sau khi chết đi, sẽ rất lâu mới có lại.
"Không sao. Mẫu thân có thể hạ xuống lực đạo, xem như rèn luyện tính linh hoạt. Chưa kể, bên trong chắc chắn phải còn nhiều hơn, cấp bậc... Sẽ cao hơn."
Bạch Dữ đạm thanh nói.
Xẹt xẹt!
Khi hắn nói thì trên đầu vang lên tiếng gió. Mà con long linh cách họ năm bước chân cũng tan biến. Lần này không cần ai làm gì, mấy điểm sáng kia cũng tự bay đến, nhập vào trong bụng Bạch Cửu, biến mất không thấy.
Mấy người đưa mắt nhìn nó.
"Có cảm giác gì?"
Bạch Dữ hỏi.
Nó vui lắm.
Tiểu chuột sờ sờ cái bụng của mình, dùng thần thức nói.
Năm xưa Cốc Mẫn Nguyệt mang Bạch Dữ, bà cũng chưa từng vào Long Môn, nên bà cũng không biết ấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570349/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.