Bạch Dữ bị nó hỏi cũng đờ ra mấy giây.
Hắn vậy mà quên... Đứa nhỏ này cũng không có biết chữ. Dù nói được ngôn ngữ Đồ Thiên thì cũng không đại biểu cho việc nó biết đọc, biết viết chữ Đồ Thiên.
Bạch Dữ hắn hối hận còn kịp không!!? Đang yên đang lành tự nhiên gánh cái của nợ này làm gì chứ?
Bạch Cửu nhìn bóng lưng bất lực của hắn thì tự giác im lặng. Nó là một đứa nhỏ ngoan, còn tinh tế nữa. Dù mới ở cùng Bạch Dữ có hai ngày nhưng nó phát hiện nơi này chỉ có mình nó với Bạch Dữ thôi. Nó không biết nguyên nhân tại sao, nhưng nó ý thức được bản thân làm phiền đến Bạch Dữ. Nên chỉ cần Bạch Dữ nói gì thì nó cũng ngoan ngoãn nghe, tận lực không gây phiền phức cho hắn.
Nhìn quyến sách trong tay, Bạch Cửu cúi đầu. Nếu Bạch Dữ đuổi nó đi...
Bạch Dữ tự kỷ một hồi thì phát hiện trong động im lặng tĩnh mịch. Trước đây vẫn luôn như vậy hắn cũng không có cảm thấy gì, nhưng từ lúc có Bạch Cửu thì mọi thứ đều khác. Chưa kể, phía sau hắn còn phát ra một luồn cảm xúc buồn bã đáng thương, khiến hắn không thể nào bỏ qua được.
Bạch Dữ quay lại, nhìn đến đứa nhỏ đang im lặng cúi đầu. Ở góc độ của hắn có thể nhìn đến lông mi đang run rẩy của đối phương, Bạch Dữ thở dài.
Này là thiên đạo phái đến, chuyên khắc chế hắn sao?1
Thôi đi...
Bạch Cửu đang bi thương bị một ngón tay chỉ vào trán, đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570017/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.