Không đọc không biết, đọc rồi mới rõ ràng, thật sự có rất nhiều chữ nó chưa thấy qua.
Đối với những chữ không biết nó viết lại vào giấy, đợi Bạch Dữ lên thì hỏi sau.
Đọc một hồi thì mục đích ban đầu cũng biến đổi, nó bắt đầu tìm kiếm những chữ nó không biết trong quyển thư dày kia.
Vì quá chú tâm nên nó không để ý, Bạch Dữ đã lên bờ rồi. Thật ra, nếu Bạch Dữ không muốn cho nó biết thì còn lâu nó mới nhận ra được sự hiện diện của hắn.
Bạch Dữ ở phía sau, nhìn đứa nhỏ đang cắm đầu vào quyển đan thư dày mà hắn bỏ xó đã lâu thì nhướng cao mày. Sau đó, hắn nhận ra mục đích thật sự của nó. Nhặt lấy một trương giấy bị rơi trên đất, Bạch Dữ không biết nên nói sao về mấy con chữ như giun bò của nó.
Dù rằng học chữ cũng chỉ để đọc hiểu nhưng mà nó quá xấu. May mắn Bạch Cửu viết khá lớn, nét bút cái nào ra cái nấy, không uốn lượn chút nào nên cũng không đến nổi nhìn không được.
Sau khi Bạch Cửu viết cái chữ vừa tìm được kia xuống thì Bạch Dữ mới thừa cơ mà thể hiện bản thân đang có ở đây.
"Bạch Cửu!"
"A!"
Vậy mà đứa nhỏ còn giật cả mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi, Bạch Cửu mới vỗ ngực, thở ra một hơi.
"Ngươi lên từ lúc nào vậy? Dọa ta sợ muốn chết."
Bạch Cửu dùng một cái chặn giấy, chặn lại trang giấy mà nó đang đọc dỡ, vừa nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570019/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.