Hắn nhìn một ngày, Bạch Cửu cũng không sướng gì. Nó biết rõ bản thân phải thật kiên tri nên dù mệt, nó cũng không dám ngừng lại quá trình dài dòng nhàm chán kia. Mỗi lần nó muốn từ bỏ thì lại nhớ đến lời nói kia của Bạch Dữ, nó muốn trở về, nó không thể ham chơi nữa.
Bạch Cửu không ngừng nghĩ, dùng một ngày mà từ quá trình kết hạch, trực tiếp đột phá ba cái bậc nhỏ lên đến cấp một đỉnh phong.
Đột phá quá nhanh cũng không tốt, nên khi Bạch Cửu lấp đầy cả viên yêu đan cấp một thì Bạch Dữ đã can thiệp, mang nó ra khỏi trạng thái tu luyện.
"Hô!"
Bạch Cửu thở mạnh ra, theo bản năng muốn ngã xuống nhưng lại được một cánh tay đỡ lấy, nó cũng ngã vào lòng Bạch Dữ.
Bạch Dữ thật muốn cười. Nào có ai tu luyện mà như nó không, làm như đi chịu tội vậy?
"Lần sau có thể nằm tu luyện không?"
Bạch Cửu sầu khổ hỏi.
Bạch Dữ bật cười.
"Nếu ngươi có thể."
Bạch Cửu nghe mà hai mắt sáng lên, không phải lần trước nó cũng nằm đó sao, cùng lắm là biến trở về nguyên hình.
Bạch Dữ thấy nó ổn rồi thì định buông nó ra. Hắn cảm thấy mình tiếp xúc gần với đứa nhỏ này hơi bị nhiều rồi đó. Dù hắn không cảm thấy ghét hay gì, nhưng ôm ôm ấp ấp giữa hai nam nhân cũng có hay ho gì đâu.1
Nhưng một cái tay nhỏ đã kéo áo hắn lại, Bạch Dữ cúi đầu nhìn nó.
"Đói..."
Còn phối hợp mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570015/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.