🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một lúc cũng đến giờ dùng nữa mọi người đều đã có mặt đông đủ, vị trí ngồi được sắp xếp theo người lớn nhất cho đến người nhỏ nhất, vị trí đầu bàn duy nhất là của Ba Tô tiếp đến Mẹ Tô ngồi bên tay phải ông đối diện bà là Tô Nghiêm, kế bên bà là cô cùng với Khả Khả.

 

Phó Nam Đình định ngồi đối diện cô nhưng lại bị Trình Nhất Nguyên dành trước một bước anh chỉ có thể ngồi đối diện với Khả Khả.

 

Thím Lệ mang bánh kem lên đưa cô, cô thắt nến xong mới quay qua đưa đến trước mặt Khả Khả, dịu dàng nói:" Khả Khả, con mau ước đi"

 

Khả Khả nhắm mắt lại chắp hai tay phía trước mấy giây rồi mới thổi nến, sau khi nến tắt,Mẹ Tô nhìn Khả Khả hỏi:" Khả Khả, con ước gì vậy, có thể nói cho bà nghe được không?"

 

Bé quay lại nhìn mẹ cũng thấy mẹ đang nhìn mình, bé liền gật đầu nói:" con ước con muốn có một người ba ạ"

 

Không khí trên bàn trong vài giây đầu liền không có bất kì động thái nào chỉ yên lặng đều nhìn về phía cô.

 

Trình Nhất Nguyên thấy cô im lặng thì liền nhìn Khả Khả mặt đau khổ hỏi:" khả Khả không thích ba nuôi nữa rồi sao?"

 

" sao có thể, con thích ba nuôi mà"

 

" vậy sao con còn ước muốn có ba nữa"

 

" đó là bởi vì ba nuôi chỉ là ba nuôi thôi không phải ba của con, ba nuôi không thể luôn ở cạnh con"

 

Cô nắm chặt khay bánh kem khó khăn đưa cho Thím Lệ mang đi cắt bánh, cô nhìn Khả Khả hỏi:" Khả Khả, con muốn ước gì khác không?"

 

Mẹ Tô lặng lẽ nắm tay của cô dưới gầm bàn rồi nhìn Khả Khả hỏi:" đúng vậy, Khả Khả muốn cái gì khác ngoài cái này không"

 

" có ạ"

 

Tô Nghiêm lên tiếng hỏi:" con nói thử xem"

 

"Con muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng đi khắp nơi giống như ba nuôi"

 



Cô rưng rưng nước mắt nhìn Khả Khả rồi vuốt tóc bé :" con nhất định sẽ trở thành họa sĩ giỏi nhất"

 

" thật vậy sao"

 

" đương nhiên rồi có ba nuôi ở đây con nhất định sẽ lợi hại như ba nuôi"

 

" vâng"

 

Sau bữa tiệc cô liền ở trong bếp dọn dẹp sơ qua một chút, Mẹ Tô đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô nói:" Giản Nhi, con mau ra tiễn Nhất Nguyên đi để đó mẹ dọn cho"

 

" vậy mẹ giúp con chỗ còn lại, con sẽ trở lại ngay"

 

" được đi"

 

Cô đi ra tiễn Trình Nhất Nguyên ra cửa đi tới xe, cô nói:" cảm ơn anh ngày hôm nay"

 

Trình Nhất Nguyên bước lên một bước quay lại nhìn cô, ôn nhu hỏi:" Giản Nhi, em còn nhớ điều ước sinh nhật năm 18 tuổi của em không?"

 

" sao anh tự nhiên lại hỏi như vậy?"

 

" Giản Nhi, em không thấy Khả Khả rất giống em sao, đến cả ước mơ con bé cũng nói giống em"

 

" Giản Nhi, anh biết mình không có quyền xen vào cuộc sống hiện tại của em nhưng anh chỉ mong em có thể thực hiện được điều mình muốn làm, đừng ép buộc mình phải thay đổi vì bất cứ đều gì cả"

 

" cảm ơn anh đã nói với em điều này, anh mau về đi đã trễ rồi"

 

" được, em mau vào nhà đi"

 

Cô đứng nhìn chiếc xe rời đi một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích.

 



Phó Nam Đình từ trong gốc cây bước ra, anh bước tới đứng phía sau cô, lạnh giọng nói:" anh ta đã đi xa rồi"

 

Cô giật mình quay đầu lại nhìn anh mặt mày phủ một tầng sương lạnh, cô cảm giác hơi khó thở nên lướt qua anh định vào nhà, nhưng lúc đi ngang anh lại nắm cổ tay cô trở lại.

 

Cô nhíu mày hỏi:" anh làm gì vậy?"

 

Phó Nam Đình cúi đầu sát lỗ tai cô trầm thấp giọng hỏi" Giản Nhi, em thích tên đó sao"

 

Cô hơi né tránh khỏi tay anh nhưng lại không thể nào thoát khỏi mà càng bị anh nắm chặt hơn, cô lạnh nhạt nói:" liên quan gì đến anh, anh mau buông ra đi tôi phải vào nhà"

 

Phó Nam Đình thấy hành động tránh né này của cô anh cho gần cô đang thừa nhận liền trừng mắt tức giận hét lớn:" Tô Giản, tôi nói cho em biết dù em không thích tôi cũng được nhưng không thể để con tôi gọi người đàn ông khác là ba, tôi không đồng ý"

 

Lần đầu tiên cô thấy anh lớn tiếng nói thẳng vào mặt mình như vậy nhất thời bị ánh mắt của anh dọa sợ rất giống với ánh mắt năm đó anh khi nói chuyện với cô.

 

Phó Nam Đình cảm nhận được cả người cô đang rung rẩy, ánh mắt cô nhìn anh rất hoảng loạn sắc mặt trắng bệch không hề còn một giọt máu, anh bị dọa sợ hạ giọng lo lắng hỏi:" Giản Nhi, em làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao"

 

Cô toàn thân rung rẩy bất giác lùi lại tránh khỏi bàn tay anh, miệng còn lẩm bẩm :" anh tránh ra đi, đừng lại gần tôi"

 

" đừng lại gần tôi"

 

Phó Nam Đình bất động khi nghe cô nói nhưng anh bị cô đang trong trạng thái không tỉnh táo.

 

Cô bước đi được vài bước nhỏ liền ngã khụy gối xuống đường, Phó Nam Đình chạy lại ôm cô chạy nhanh vào nhà.

 

Tô Nghiêm định đi ra ngoài tìm cô lại nhìn thấy Phó Nam Đình hoảng loạn ôm cô chạy vào.

 

Tô Nghiêm kéo Phó Nam Đình dừng lại trước cô lạnh giọng hỏi:" chị ấy bị làm sao vậy?"

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.