🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"tôi không biết, cô ấy đột nhiên bị ngất"

 

" mau ôm chị ấy lên phòng"

 

Ba Mẹ Tô đang ngồi ở phòng khách cùng Khả Khả xem tivi liền thấy Phó Nam Đình ôm cô chạy thẳng lên tầng,  ba Tô nhìn Tô Nghiêm đang bấm điện thoại ông liền hỏi:" có chuyện gì sao?"

 

Tô Nghiêm nhìn Ba Tô nói:" hình như chị ấy phát bệnh"

 

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ làm ông bà dọa sợ cùng nhau chạy lên phòng.

 

Phó Nam Đình đặt cô lên trên giường cô vẫn trạng thái vẫn còn rung rẩy cả người nằm co lại trên giường anh đứng bất động nhìn cô không biết nên làm thế nào tiếp theo.

 

Ba Tô bước vào nhín thấy anh  như vậy liền bước đến kéo cổ áo anh lạnh lẽo hỏi:" cậu đã làm gì với con bé"

 

Tô Nghiêm kéo hai người ra liền nói:" có gì từ từ nói sau đi, hiện tại phải tìm thuốc cho chị ấy uống trước mới quan trọng"

 

" thuốc"Phó Nam Đình nhớ ra lúc trước anh đã từng thấy cô để lọ thuốc ở đâu, anh bước qua bên kia giường kéo ngăn tủ lấy ra lọ đưa cho Tô Nghiêm.

 

Tô Nghiêm lấy thuốc cho cô uống trước lúc này cô vẫn còn rung rẩy nhưng đã đỡ hơn trước đó.

 

" đừng lại đây...đừng mà...đừng mà... Cầu xin anh mà ...đừng lại đây." Cô nằm co ro trên giường nước mắt cứ như vậy mà liên tục chảy ướt cả khuôn mặt cô.

 

Cô đột nhiên há miệng định cắn vào tay mình, may mà anh luôn quan sát cô lúc anh thấy hành động của cô liền giơ cánh tay ra vào miệng cô thay cánh tay mịn màng kia.

 

Tô Nghiêm nhìn Ba Tô hỏi:" anh về phòng xem Khả Khả với mẹ đi, để con ở đây được rồi"

 

" được, có gì gọi ba"

 

Ba Tô trước khi đi còn tức giận liếc nhìn anh một cái rồi mới rời đi.

 



Tô Nghiêm đứng đút tay vào túi quần nhìn anh thản nhiên hỏi:" anh có nghe thấy vừa nãy chị ấy nói câu đó quen tai không?"

 

Phó Nam Đình nhăn mày cắn răng chịu đựng cơn đau trên cánh tay, nhìn Tô Nghiêm hỏi:" cậu có ý gì?"

 

" anh không nhớ sao vậy để tôi nhắc lại cho anh nhớ, đó là câu chị ấy luôn miệng câu xin anh buông tay chị ấy trong đêm hôm đó, anh nhớ ra chưa"

 

Phó Nam Đình im lặng nhìn chằm chằm về phía Tô Nghiêm, anh liền nhớ ra đêm hôm đó cô luôn miệng cầu xin anh tha cho cô nhưng anh lại cầm thù không hề để lời cầu xin cô vào tai.

 

Tô Nghiêm thấy anh im lặng liền nói tiếp:"chị ấy đã lâu rồi chưa phát bệnh, anh nhìn thấy hình xăm trên cổ tay đó không, đó là lần chị ấy t.ự s.á.t thất bại tạo thành đấy, chị ấy luôn rất coi trọng đôi bàn tay này đặt biệt là tay trái vì chị ấy thuận tay trái đó là lí do chị ấy phải học cách sử dụng tay phải và từ bỏ luôn cả ước mơ của mình"

 

Phó Nam Đình im lặng nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô, cô dùng lực rất mạnh để cắn vào tay anh nhưng bây giờ anh lại không cảm thấy đau ở tay nữa mà là đau ở trái tim như ai đó đ.â.m vào tim anh từng nhát vậy.

 

Tần Ngọc mở chạy cửa thẳng vào phòng thở gấp nhìn Tô Nghiêm hỏi:" tình hình thế nào rồi "

 

" đỡ hơn lúc nãy một chút như vẫn còn trong trạng thái"

 

" hiện tại không sao rồi, tôi sẽ tiêm liều thuốc an thần cho cô ấy, ngày mai sẽ không sao nữa "

 

Tần Ngọc làm rất nhanh đã tiêm xong tiêm cho cô, nhìn Tô Nghiêm hỏi:" tại sao lại như vậy?"

 

Phó Nam Đình hạ giọng nói:" khi nãy dưới nhà tôi lỡ tức giận với cô ấy"

 

" anh bị điên sao, tại sao lại kích thích cô ấy chứ"

 

Cô hiện tại đã nhả cánh tay của anh ra trên cánh tay anh đã chảy m.á.u hiện rõ dấu răng của cô.

 

Tần Ngọc thấy cũng không nói hì nữa gì qua cầm lấy tay anh băng bó lại.

 

Tô Nghiêm nhìn Phó Nam Đình nói:" tối nay anh ở lại đây trông chừng chị ấy đi"



 

" được, cảm ơn"

 

" anh không cần cảm ơn tôi, à đúng rồi khi nãy anh đã nói gì vậy"

 

" tôi... Tôi nói cô ấy có thể không thích tôi nhưng không thể mang con tôi đi gọi người khác là ba"

 

Tô Nghiêm bật cười nói:" nếu chị ấy muốn thì đã không độc thân đến tận bây giờ rồi"

 

" cô ấy không phải thích Trình Nhất Nguyên sao"

 

" đúng vậy nhưng đó là hồi trung học chị ấy đã không còn tình cảm gì với anh ta rồi, anh ta cũng sẽ không ở đây nữa"

 

" tại sao "

 

" bởi vì anh ta phải về kế thừa sự nghiệp của gai đình, anh ta đã đồng ý kết hôn thương mại"

 

" thôi được rồi, anh nghỉ ngơi đi"

 

Tô Nghiêm tiễn Tần Ngọc ra cửa rồi bước về phòng, đi ngang phòng cô chỉ lắc đầu rồi rời đi.

 

Phó Nam Đình kéo chăn đắp cho cô, anh nằm nghiêng vén tóc ngắm nhìn khuôn mặt của cô đã sâu giấc, hiện tại cô đã quay trở lại dáng vẻ khi ngủ say rất ngoan ngoãn.

 

" tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi"

 

Phó Nam Đình liên tục nói xin lỗi với cô, anh không biết làm gì ngoài việc nói câu" xin lỗi" với cô.

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.