🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
" không, mẹ con ở nhà"

 

Phó Nam Đình đưa bé ra xe rồi vững vàng lái xe đến cửa hàng kem mua kem cho cô, còn hỏi Khả Khả có muốn ăn gì khác không.

 

Khả Khả nắm chặt vạt áo lắc đầu nhìn anh:" không ạ,chú cứ mua cho mẹ đi"

 

Phó Nam Đình gật đầu rồi lấy vài hộp kem mang ra thanh toán.

 

Hai người về đến nhà thì cơm nước đã chuẩn bị xong, Thím Lệ cũng đã rời đi.

 

Sau bữa ăn Phó Nam Đình cũng giống như ngày hôm qua giúp Khả Khả tắm rồi lại dạy bé học bài, cô thì có vẻ đã thích ứng với vệ hoạt một tay nên rất nhanh cô đã tắm xong .

 

Cô qua phòng Khả Khả chuẩn bị cho bé con đi ngủ, cô nhìn Phó Nam Đình nói:" anh về tắm đi, tới giờ cho con ngủ rồi"

 

" được"

 

Cô dẫn Khả Khả lên giường rồi lấy truyện ở đầu giường đọc cho bé, cô chỉ mới đọc được nửa phần thì bé đã thở đều đều chìm vào giấc ngủ.

 

Cô tắt đèn bước nhẹ nhàng ra phòng đóng cửa lại, vừa quay lưng lại đã nhìn thấy anh cũng từ phòng bước ra.

 

" con bé ngủ rồi sao"

 

" ừm"

 

" em vào phòng đi, tôi thay vết thương cho em"

 

Cô vào phòng ngồi xuống ghế lười sofa đặt cạnh ban công rồi lấy đệm ngồi bệt tròn bên cạnh cho anh ngồi.

 

Phó Nam Đình ngồi xuống cầm lấy tay từ từ tháo miếng vải ra rồi rửa vết thương cho cô, lại lấy trong túi ra chai thuốc nhẹ nhàng thoa lên vết thương .

 

" đó là cái gì vậy"

 

" thuốc trị bỏng,  cũng có thể trị sẹo"

 



" anh có vẻ thuần thục mấy việc này quá nhỉ"

 

Phó Nam Đình thỏi nhẹ lên vết thương vừa thoa thuốc của cô, ôn nhu nói:" lúc trước thường bị thương đều tự mình làm nên quen tay thôi"

 

Cô kinh ngạc nhìn anh,hỏi:" tại sao?"

 

Phó Nam Đình thu dọn lại hộp thuốc, không ngẩng đầu nói:" để sau này có thời gian tôi sẽ kể cho em nghe, bây giờ trễ rồi em nghỉ ngơi đi"

 

" được, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi"

 

Cô đứng lên tiễn anh ra cửa rồi đóng cửa lại, cô leo giường nằm giơ tay bật đèn ngủ.

 

Cô nằm lăn qua lăn lại một hồi vẫn không thể nào chợp mắt được, nhìn ra cửa sổ thấy ánh trăng đang chiếu sáng cả bầu trời cùng với những vì sao.

 

Đột nhiên cô bật dậy lấy điện thoại ra mở camera ra chụp một bức ảnh.

 

Sáng hôm sau tiếng chuông báo thức vang lên, cô liền mơ màng mở mắt ra tắt báo thức, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân với thay đồ.

 

Cô bước xuống cầu thang vừa đi gần đến nhà bếp thì đã nghe tiếng động từ bên trong vang lên.

 

Cô đi qua bàn ăn đi vào bên trong đẩy nhẹ cửa phòng bếp qua một bên, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông vẫn còn mặc đồ ngủ trên người đang mặc tạp dề.

 

Phó Nam Đình nghe tiếng động phía sau đang cầm dĩa lấy trên kệ quay lại, nhìn thấy cô sắc mặt nhợt nhạt trên người đã thay một chiếc váy suông phối viền cổ tròn, viền tay,  váy dài qua đầu gối.

 

Phó Nam Đình để dĩa trên tay xuống đi qua nhìn cô hỏi:" sao sắc mặt em tệ vậy, không khỏe chỗ nào sao?"

 

" không có"

 

Cô  đi vào mở tủ lạnh định giơ tay lấy chai nước đã bị Phó Nam Đình chặn lại, anh bất mãn nói:" buổi sáng uống nói lạnh không tốt, tôi lấy nước ấm cho em"

 

Cô dựa người vào tủ lạnh nhìn anh rót nước cho mình, hỏi:" sao anh dậy sớm vậy?"

 

" Tôi dậy sớm làm đồ ăn sáng, còn em"



 

" tôi cũng vậy"

 

" tay em như vậy có thể làm gì, sao không ngủ thêm chút nữa"

 

Cô uống ngụm nước ấm rồi nhàn nhạt nói:"dù gì ngủ cũng không được, nên dậy sớm coi có thể làm gì không"

 

" em ra ngoài đợi đi, tôi hâm sữa lại cho em uống lót bụng trước"

 

" Phó Nam Đình, anh quả thật coi đây là nhà anh sao"

 

Phó Nam Đình vừa rót sữa lấy trong tủ lạnh ra hâm lại cho cô:" cũng không thể, dù gì tôi đã ở đây chăm sóc mẹ con em nên đương nhiên xem đây là nhà mình rồi"

 

Cô cạn lời với câu trả lời của anh, cô chỉ hỏi chơi thôi mà anh ta trả lời nghiêm túc như vậy.

 

Cô quay lại ra bàn ăn kéo ghế ngồi xuống mở bức ảnh tối qua lên xem.

 

Phó Nam Đình mang sữa ra để xuống trước mặt cô, lại nhìn thoáng qua điện thoại thấy cô đang tập trung xem bức ảnh bầu trời đầy sao với mặt trăng.

 

" uống sữa đi, tôi làm bữa sáng sắp xong rồi"

 

Cô gật đầu nhìn bức ảnh lên tiếng hỏi:" anh thấy bức ảnh này thế nào?"

 

" rất đẹp"

 

" Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy bầu trời đêm đẹp như vậy, nhưng lại cảm giác thiếu cái gì đó"

 

" thiếu cái gì"

 

" không biết"

 

Phó Nam Đình vuốt nhẹ tóc cô dịu dàng nói:" không sao, từ từ nghĩ"

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh không ngờ cô lại ngẩng đầu nhìn mình nên chưa kịp rút tay lại, vẫn còn mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Cô nhìn thấy đôi mắt biết cười của anh đang chỉ có bóng dáng của mình trong đó, trái tim đang bình thường lại đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.