🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Tô Nghiêm nhìn xung quanh tiệm vẫn không thấy người cần tìm mà lại nhìn thấy một người không nghe lời anh nói ngồi một góc.

 

Tô Nghiêm quay đầu lại nhìn Kỷ Ngọc hỏi:"chị ấy không có ở đây sao"

 

Kỷ Ngọc lắc đầu :" không có ạ, bà chủ nói sẽ nghỉ ở nhà vài ngày ạ"

 

Tô Nghiêm gật đầu rồi gọi một ly uống lọc rồi chậm rãi mang đến bàn có cô gái đang tập trung cầm bút vẽ.

 

Trần Tố Tố tập trung vẽ đến nỗi không phát hiện có người đứng trước mặt, cô vừa nhìn ra biển vừa chỉnh sửa lại chỗ còn thiếu trên bản vẽ.

 

Tô Nghiêm gõ hai cái xuống bàn lên tiếng:"cô không để lời dặn của bác sĩ vào tai sao"

 

Trần Tố Tố ngẩn đầu nhìn người đàn ông đối diện đang mặc áo sơ mi quen thuộc, cô mời anh ngồi xuống rồi mới lên tiếng hỏi:"bác sĩ Tô, tôi đã xuất viện rồi, tôi muốn uống gì đó là quyền tự do của tôi"

 

" tôi cũng đâu có nói sẽ cấm cô đâu, tôi chỉ đang hỏi cô thôi"

 

" tôi đương nhiên là người lời bác sĩ rồi,tôi gọi ly này bởi vì nó giúp tôi tỉnh táo hơn khi đang sáng tác sao"

 

" cô cũng là họa sĩ sao"

 

" đúng vậy"

 

Trần Tố Tố không nói chuyện nữa, tập trung hoàn toàn bản phác họa trên tay trước , cô còn muốn nhanh về nhà để hoàn thiện bản vẽ này nhanh nhất.

 

Tô Nghiêm nhìn ra biển, trầm giọng hỏi:" cô quen biết chị tôi sao"

 

" ai?"

 

" Tô Giản "

 

" chị ấy là đàn chị khi còn học cấp 3 của tôi, sao vậy có chuyện gì sao"

 

" không có, hai người thân nhau lắm sao"

 

" cũng không thân lắm"



 

 

" vậy sao cô có thể quen được chị ấy, lúc đi học chị ấy không thể nào tùy tiện kết bạn với người lạ được"

 

Trần Tố Tố cau mày đưa mắt nhìn cậu hỏi:" anh có ý gì"

 

Tô Nghiêm nhún vai vô tội nói:" ý trên mặt chữ"

 

Trần Tố Tố buông bút chì trên tay xuống bàn , rồi giơ tay lấy ly cafe nhìn anh nói:" đúng vậy, lúc đi học chị ấy rất ít bạn bè hình như tôi nhớ chị ấy chỉ có hai người bạn thôi"

 

Tô Nghiêm gật đầu, không lên tiếng nhìn cô.

 

Trần Tố Tố chậm rãi uống cafe nói:" hôm đó, tôi trốn tiết tự học lại đi ngang qua phòng vẽ nhìn thấy chị ấy đang bị nghiêm túc hoàn thiện bài vẽ, từ đó mỗi ngày tôi đều canh giờ đi ngang qua nhìn chị ấy, dần dần tôi cũng yêu thích vẽ, tôi lại được chị ấy giúp đỡ những lúc vẽ sai hoặc lúc thầy giao bài vẽ nhưng tôi lại không thể vẽ ,chính chị ấy đã giúp hoàn thành nó"

 

" chị ấy rất lạnh nhạt với mọi người xung quanh nhưng trừ lúc vẽ tranh thì chị ấy rất dịu dàng đến phát sáng"

 

Tô Nghiêm nhìn vẻ mặt cười ngu ngốc đó của cô thì chỉ lắc đầu nói:" vậy tại sao cô biết chị ấy ở đây mà tìm đến"

 

" tôi cũng không biết chị ấy ở đây, tôi đến đây tìm Phó Nam Đình tình cờ gặp chị ấy"

 

" Phó Nam Đình, cô quen biết anh ta"

 

" đúng vậy, hôm tôi đến tìm anh ta đã nhìn thấy anh ôm một bé gái cũng đến tìm anh ta"

 

" hôm đó là cô sao"

 

" đúng vậy,bác sĩ Tô anh còn muốn hỏi gì không?"

 

" cô với anh ta có quan hệ gì"

 

" tôi với anh ta lớn lên từ nhỏ, có thể nói  chúng tôi là thanh mai trúc mã"

 

" thanh mai trúc mã"

 

Tô Nghiêm nhìn thấy cái gật đầu của cô không nói gì rồi đứng dậy rời đi, Trần Tố Tố ngơ ngác nhìn anh quay lưng ra khỏi tiệm, Cô nhún vai cầm bút vẽ tiếp.

 



Phó Nam Đình xoay cổ thư giãn một lát rồi xem đồng hồ trên cổ tay, anh đưa mắt nhìn về phía sofa hỏi:" Em muốn ra ngoài ăn hay về nhà"

 

Cô ngẩn đầu quay lại nhìn anh :" anh tan ca rồi sao"

 

Phó Nam Đình đứng dậy đi lấy áo vest sau ghế vắt trên tay :" đúng vậy, tới giờ ăn trưa rồi"

 

" về nhà đi, ăn sẽ tiện hơn bên ngoài"

 

Hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng rồi sánh bước cùng nhau đi xuống tầng trệt, lái xe về nhà.

 

Tô Nghiêm vừa bước vào nhà thay giày, Thím Lệ từ bên trong bếp bước ra hỏi:" Cậu Tô, cậu muốn dùng bữa trưa luôn không ạ, hay được cô Tô về rồi ăn luôn ạ"

 

Tô Nghiêm vừa cởi áo khoác vừa hỏi:" chị ấy sẽ về đây ăn trưa sao"

 

" đúng vậy ạ, hồi nãy Phó Thiếu có gọi về nói sẽ về ăn trưa ạ"

 

" tôi biết rồi"

 

" vậy..."

 

" đợi bọn họ"

 

Tô Nghiêm bước qua sofa ngồi bắt chéo chân đợi hai người về.

 

Một lúc sau, tiếng mở cửa vang lên, Tô Nghiêm nghiêng đầu nhìn ra cửa vừa mở ra.

 

Cô vừa thay giày bước vào trong huyền quan liền nhìn thấy Tô Nghiêm hỏi:" em về khi nào vậy?"

 

 

Tô Nghiêm đứng dậy nhìn hai người hỏi:"sao hai người lại đi chung với nhau"

 

" vào trong vừa ăn vừa nói"

 

Thím Lệ đã dọn món ra bàn đầy đủ chỉ đợi bọn họ vào dùng bữa.

 

Phó Nam Đình định kéo ghế ngồi xuống cạnh cô thì nhìn thấy ánh mắt phía đối diện liền dừng động tác kéo ghế lại, vòng người đi qua ngồi cạnh Tô Nghiêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.