Trần Tố Tố kéo cô ngồi xuống rồi nhìn anh hỏi:" khi nào anh quay lại Bắc Kinh, anh họ tôi sắp chịu hết nổi cái công ty của anh rồi"
" một thời gian nữa"
" anh đã ở đây mấy tháng rồi, chẳng lẽ cái khách sạn nhỏ này cũng cần anh tự mình quản lý sao"
" không phải việc của cô"
" tôi mặc kệ anh làm thế nào, tôi đã nói xong việc anh họ tôi nhờ rồi, tự anh nói với anh ấy đi"
" cô có thể đi"
Trần Tố Tố nắm tay cô nhẹ nhàng hỏi" Chị Giản, chị có muốn đi mua sắm với em không"
Cô định gật đầu nhưng nhớ ra mình không mang theo thẻ, lắc đầu nói:" cô đi đi, tôi không đi đâu"
" chị ở đây không chán sao, đi dạo với em đi"
" tôi không biết mua gì cả, đi chỉ mỏi chân thôi"
" được rồi, vậy em đi trước"
" Tạm biệt "
" anh Nam Đình, tôi về đây, anh nhớ liên lạc với anh họ tôi đó"
" biết rồi, trợ lý Lâm tiễn khách"
Trợ lý Lâm bước vào tiễn Trần Tố Tố rời đi.
Phó Nam Đình chỉnh lại tay áo, đưa mắt nhìn cô hỏi:" em có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Đúng vậy, cô rất muốn hỏi anh nhưng không biết nên mở lời thế nào, sợ chỉ do mình tự luyến.
Phó Nam Đình nhìn cô hết cắn môi rồi lại bụm môi, anh rất bình tĩnh đợi cô lên tiếng.
Cô hít một hơi dài rồi lấy hết can đảm hỏi anh, nếu không cô để trong lòng sẽ rất khó chịu :" tại sao anh không về Bắc Kinh mà lại ở đây lâu như vậy? "
Phó Nam Đình cười dịu dàng nhìn cô:" em nghĩ tại sao tôi lại ở nơi này?"
Cô nhíu mày nhìn anh :" làm sao tôi biết được"
Phó Nam Đình không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại cô:" khi nào em trở lại Bắc Kinh?"
Cô lắc đầu :" tôi sẽ không quay về Bắc Kinh nữa"
" Tại sao, ở đây em không có người thân hay bạn bè nào cả"
" Tại sao không, ở đây có gia đình của tôi còn quan trọng hơn nữa ở đây có Khả Khả con bé sẽ luôn ở bên cạnh tôi, như vậy là đủ rồi, cần gì phải quay về bên đó"
" nếu như Khả Khả muốn đi Bắc Kinh thì thế nào? "
" anh muốn nói gì, tôi hỏi anh trước tại sao anh bây giờ hỏi ngược tôi"
" chẳng phải em đã biết câu trả lời rồi sao, còn hỏi tôi làm gì"
" Phó Nam Đình, tôi làm sao biết được chứ"
Phó Nam Đình đứng dậy bước qua chỗ cô, vừa ngồi xuống anh đã kéo cô vào lòng,cúi sát mặt nhìn cô, trầm giọng nói :" em với con ở đây, tại sao tôi phải quay lại đó một mình chứ"
Cô chớp mắt nhìn anh, hai tay cô chống lên trước n.g.ự.c giữ khoảng cách với anh:" anh buông tôi ra trước đã, ngồi đàng hoàng nói chuyện không được sao"
" không được, tôi rất thích như thế này nói chuyện với em"
"nhưng mà tôi không thích, buông tôi ra"
" Giản Nhi, em còn cử động nữa, tôi sẽ hôn em đấy"
Cô ngẩn đầu nhìn anh, ngừng động đậy trong lòng anh, gật đầu nói:" được, tôi không nhúc nhích nữa, anh nói nhanh đi"
Phó Nam Đình ôm chặt cô trong vòng tay:"nếu em muốn ở đây thì tôi đương nhiên cũng phải ở lại đây, không về nữa "
" Nhưng mà anh còn gia đình, bạn bè và cả công ty nữa, anh định bỏ mặc bọn họ sao"
" em nói sai rồi, ở đây tôi cũng có thể xử lý công việc ở bên đó được, còn gia đình thì lâu lâu tôi sẽ về thăm họ, còn bạn bè thì bọn họ thiếu tôi cũng không sao" nhưng tôi không thể thiếu mẹ con em được, câu sau anh không nói ra sẽ dọa cô sợ.
Cô cảm giác bàn tay đặt ngay eo đang rất nóng dù đã cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm nhận được sức nóng của bàn tay ấy, cô ngẩn đầu chạm đến ánh mắt đầy dục vọng của anh.
Cô dứt khoát đẩy mạnh anh ra rồi lui phía sau giữ một khoảng với anh:" anh...anh mau đi làm việc đi"
Phó Nam Đình nới lỏng cổ áo rồi gật đầu đứng dậy đi qua tủ lạnh lấy ra chai nước uống một hơi hết một chai rồi mới có thể hạ nhiệt xuống, anh quay đầu nhìn cô đang cúi đầu lướt điện thoại.
Anh thở dài đi về phía bàn làm việc kéo ghế ngồi vào, anh ngã cả người ra phía sau giơ tay xoa ấn đường,anh không ngờ mình chỉ ôm eo cô thôi mà đã có phản ứng không trong sáng với cô.
Trần Tố Tố bước ra khỏi khách sạn liền lái xe không mục đích trên đường, cô đi ngang qua tiệm cafe của đàn chị liền ghé vào.
Gọi món xong liền đi chọn bàn trống ở mép cửa sổ có thể nhìn thấy biển và nghe tiếng sóng vỗ, cô chống cằm nhìn ra mất một lúc lâu liền lấy sổ tay phác họa trong túi xách mang ra, cô uống ngụm cafe rồi bắt đầu phác họa bố cục của bức tranh.
Tô Nghiêm đã đến nhà tìm cô nhưng lại không thấy bóng dáng nên cậu liền đánh lái đến tiệm, xem thử có tìm thấy người hay không.
Kỷ Ngọc nhìn thấy Tô Nghiêm bước vào liền hỏi:" Anh Tô, anh đến mua cafe hay tìm bà chủ"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]