Quan Linh ra khỏi dục đường với vẻ mặt vui vẻ, nàng nhìn thoáng qua Quang Ảnh đứng dưới lầu của khách điếm, hắn ta mặc quần áo màu trắng, trường kiếm giắt bên hông, dường như đang đợi nàng xuất hiện.
Nàng vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán, mím môi cười, trong mắt lộ ra một chút tinh quái, nghênh ngang cầm đóa hoa sen kia đi qua trước mặt hắn ta.
Như trong dự liệu, Quan Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc ở sau lưng, xen lẫn một chút hàn ý lạnh lẽo: “Cô nương dừng bước, xin hỏi đóa hoa trong tay cô nương từ đâu đến?”
Quan Linh quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngây thơ chân chất: “Ta nhặt được trong bồn tắm.”
“Cái này... cô nương có từng nhìn thấy một nữ tử mặc váy hải đường, trên đầu cài một đóa hoa sen, cực kỳ giống với... đóa hoa trong tay cô nương này.”
“Ta có thấy đấy, nàng đã thay một bộ xiêm y màu xanh, chắc là ra khỏi thành rồi.” Quan Linh cười, mắt cong cong như trăng non, giọng nói như chuông bạc, thuận tay chỉ lung tung về một phía.
“Đa tạ cô nương.” Quang Ảnh không còn lòng dạ nào mà nhiều lời, chỉ sợ Ninh Gia đi lạc, đứng dậy đuổi theo sau.
Quan Linh đứng ở cuối hành lang, có chút buồn bã nhìn theo bóng lưng bướng bỉnh khó thuần như sói cô độc kia, trong lòng than thở, ngay cả lời nói của một nữ tử xa lạ cũng không phân biệt được thật hay giả, cho dù tài năng hơn người, như vậy thì sau này sao có thể bảo vệ được Thẩm Giới.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, hài tử Quang Ảnh này, bây giờ mới mười bốn tuổi, hơi ngây thơ đơn giản, ngược lại cũng tốt, chỉ mong sau này, chủ tử của bọn họ sẽ không có lòng dạ méo mó.
Quan Linh thôi suy nghĩ, xoay người đi đến Thiên Hương Các, gặp mỹ nhân chế hương nổi tiếng Tây Cương, Thiên Hương phu nhân, cũng là bằng hữu tốt nhất của mẫu thân Ninh Chân của nàng ở đây lúc còn sống.
Sau khi Quan Linh rời khỏi Tây Cương năm bảy tuổi, nàng cũng không phải vẫn luôn ở Trường An. Sau mười tuổi, nàng học được cưỡi ngựa, hằng năm vào lúc Trung thu trăng tròn, Quan Linh cũng sẽ quay về Tây Cương thăm người thân, đi đi về về nhiều lần đều do Lục Tiệm Chi tự mình hộ tống.
Thiên Hương phu nhân nhìn thấy nữ nhi của bạn cũ thì vừa mừng vừa lo, gương mặt trang điểm mỉm cười, mặt mày dịu dàng, kéo Quan Linh lại hỏi han một hồi. Bà ấy vui mừng hớn hở, nhưng nhắc đến Ninh Chân an giấc ngàn thu dưới đất thì lại không nhịn được mà khóc lóc sướt mướt.
Quan Linh rất lãnh đạm, nàng trời sinh không biết bày tỏ tình cảm, cho dù trong lòng cảm động nhưng ngoài mặt lại cực kỳ lạnh nhạt. Nàng kiên trì giải thích mục đích đến với di mẫu, rồi hỏi thăm phu nhân về tung tích của biểu tỷ Ninh Gia, lại không thu hoạch được gì như dự liệu.
Nếu chỉ dựa vào nàng mà có thể hỏi thăm được, cữu phụ cũng sẽ không ra về tay không.
Quan Linh quyết định đi thẳng về phủ Tướng quân để nhờ Lục Tiệm Chi tìm người, nàng đều biết rõ hơn bất cứ ai rằng Ninh Gia sẽ không có khả năng chết ở Tây Cương. Kiếp trước, Lục Tiệm Chi lập được công lao hiển hách trong một trận chiến loạn, được phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, thậm chí còn hoàn toàn tiếp nhận binh quyền của Quan Hằng.
Ninh Gia trở thành phu nhân tướng quân cao nhất, trong chốc lát lại hiển hách chói mắt hơn Vương phi của hoàng thất như nàng đây, vinh sủng như vậy, sao nàng ấy có thể chết oan ở tuổi mười bốn ngây thơ được chứ.
Trước khi nàng chuẩn bị rời khỏi Thiên Hương Các, Quan Linh giao đóa sen tàn trong tay kia cho Thiên Hương phu nhân, nhờ bà ấy chế thành túi thơm Cẩm Tú, đến lúc đó sẽ có người của phủ Tướng quân đến đây nhận.
Trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Thiên Hương phu nhân tràn đầy ghét bỏ: “Trong hậu viện của di mẫu có nhiều hoa với đủ loại kiểu dáng, vô cùng xinh tươi, con muốn kiểu gì mà chẳng có, lại khăng khăng muốn đóa hoa này ư?”
“Linh Nhi chỉ muốn một đóa này.” Quan Linh thử bắt chướng dáng vẻ của Ninh Gia làm nũng với tổ mẫu, nàng không hề e thẹn mà ôm lấy cánh tay của Thiên Hương phu nhân, lẩm bẩm nói: “Nếu không chế ra hương, di mẫu cũng tuyệt đối đừng đổi hoa đấy.”
“Chẳng lẽ là tặng cho Lục tiểu tướng quân kia sao?” Phu nhân cười xấu, lên tiếng trêu ghẹo.
“Chính là như vậy đi.” Quan Linh vùi đầu vào lòng Thiên Hương phu nhân, gương mặt nhu hòa mềm mại, trước mắt tối om một mảnh, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất rất mệt mỏi.
Nàng từ bỏ suy nghĩ trở về phủ Tướng quân ngay lập tức mà nghỉ ngơi một đêm ở Thiên Hương Các, cũng đã hoàn toàn quên mất tên ăn mày nhỏ cứu được giữa đường kia từ lâu. Ngày hôm sau, lúc sáng tinh mơ, Quan Linh mới nhớ đến hài tử đang còn ngủ say ở trong khách điếm kia, cũng không có lòng dạ chú ý đến nữa.
Số ngân lượng mà nàng trả cũng đủ cho nó ở khách điếm, cơm áo không lo, ngủ hơn ba ngày. Còn về sau này, nó bưng trà, đưa nước, chẻ củi nhóm lửa kiếm sống ở khách điếm hay là tiếp tục ăn xin ven đường phố như trước đây, đều hoàn toàn không liên quan gì đến nàng nữa.
Sau khi trời hửng sáng, Quan Linh lập tức nói từ biệt với Thiên Hương phu nhân, lại bị phu nhân nhiệt tình ép giữ lại nửa ngày, lúc giữa trưa mới rời khỏi Thiên Hương Các, dọc đường nàng thong thả đi bộ, cuối cùng lúc mặt trời lặn mới đến phủ Tướng quân.
Nàng đứng lặng hồi lâu ở ngoài cửa phủ, gần đến quê nhà càng lo sợ, trì hoãn không dám vào phủ.
Quan Linh còn phát hiện bốn phía của phủ Tướng quân có chút khác thường, các cửa hàng bán hàng rong trên đường phố đều bị phong toả, binh sĩ trông giữ ở trước phủ viện gấp ba lần lúc bình thường.
Thậm chí rất nhiều người còn không phải binh lính của Tây Cương, áo đỏ giáp trắng, mũ sắt trường đao, ngược lại giống như ngự lâm quân của hoàng cung.
Tình thế này giống như vị hoàng tử kia của Trường An giá lâm.
Quan Linh nhìn xung quanh một hồi rồi lui bước trốn ở giữa bốn vò rượu cao cao được trưng bày ở trước cửa của một tửu quán, len lén quan sát động tĩnh của phủ Tướng quân.
Thẩm Giới đè ép chuyện thiên kim của Ninh phủ cướp ngựa đánh người ta bị thương ở thành Trường An, nhưng không hề bàn bạc với bất cứ người nào. Lão Thừa tướng ở trong phủ hoảng sợ, không chịu nổi một ngày, cuối cùng quyết định tiến cung gặp Thánh thượng, chủ động tạ tội với Hoàng đế.
Hoàng đế nghe nói Ninh Gia đi theo đến Tây Cương vì lo lắng cho muội muội phiêu bạt một mình ở bên ngoài, lúc này bặt vô âm tín, sống chết chưa rõ. Để an ủi Ninh tướng, Hoàng đến mới cho truyền Thẩm Giới vào cung, ra lệnh hắn khẩn cấp đến Tây Cương, nhất định phải tìm được Ninh Gia, dẹp yên loạn thổ phỉ.
Quang Ảnh đi theo để lạc người, chỉ có thể quay về Trường An tạ tội, lại gặp được quân đội của vương phủ vốn nên ở thành Trường An ở ngoài thành.
“Ngươi nói là, Vương phi đi vào dục trường ở đối diện khách điếm này, sau đó chưa từng đi ra sao?” Hắc Ưng nhíu mày thành hình chữ xuyên, nhịn xuống xúc động muốn đá người đang quỳ trên đất một cái, sau đó hỏi: “Hay là Vương phi che mặt nghênh ngang đi qua trước mặt ngươi thì sao?”
“Quang Ảnh nhận ra Vương phi, không có khả năng nhận sai. Trong thành hạn hán rất khó khăn, người trong dục trường rất ít, thời tiết nóng bức nên càng không có người nào che mặt.” Quang Ảnh nằm rạp trên mặt đất, trong lòng cực kỳ hoang mang bởi vì trò đùa của Quan Linh, đành phải bẩm báo một cách chi tiết.
“Vậy bây giờ tên ăn mày mà Vương phi cứu giữa đường kia đang ở đâu?”
“Nó vẫn đang ở khách điếm, nhưng Vương phi hình như cũng chẳng quan tâm.”
“Một tên ăn mày sắp chết ven đường, Vương phi là nữ tử quý tộc, thân thể ngàn vàng, sao có thể để tâm chứ?”
Hắc Ưng thở dài, cũng không truy hỏi tiếp nữa: “Được rồi, ngươi đứng lên đi, hiện giờ Vương gia đang ở phủ Tướng quân, chúng ta đi dập đầu nhận tội thôi.”
Vương phi này còn chưa qua cửa đã gây ra một đống cục diện hỗn loạn cho những hạ nhân như bọn họ đây, cuộc sống trong Vương phủ sau này sợ rằng ngày nào cũng khổ cực lầm than.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]