Tây Cương nằm ở biên giới cực tây của Đại Lâm, trời cao hoàng đế xa, thường xuyên bị mấy dân tộc du mục ở các nước nhỏ xung quanh quấy rối, cuộc sống của dân chúng cũng không an ổn thái bình.
Có khi gặp phải mất mùa, ông trời cũng không phù hộ, mấy tháng liên tục hạn hán không có mưa, hoa màu không được mùa. Quan Linh nhớ rõ năm nay, Tây Cương đã xảy ra hạn hán, cuộc sống của bách tính trong thành có thể nói là nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than.
Vì để tránh né thiên tai mà rất nhiều bách tính đã rời quê hương tìm kế sinh nhai, nhưng phần lớn đều chết bất đắc kỳ tử trên đường đi dài đằng đẵng. Xương trắng phơi đầy đồng nội, ngàn dặm không nghe tiếng gà.
Dọc đường đi qua, nàng đã gặp phải dân chúng bơ vơ nhiều không đếm xuể, ai nấy đều quần áo rách rưới, gầy như que củi. Hoặc là bụng đói kêu vang, ngay cả sức lực đi đường cũng chẳng có, chỉ có thể bò lổm ngổm như sâu lông. Hoặc là bệnh tật đầy mình, không cách nào cứu chữa, bởi vì lục phủ ngũ tạng đau thắt dữ dội mà lăn qua lăn lại đầy đất.
Quan Linh kéo dây cương, vó ngựa vòng qua những nạn dân này một cách rất cẩn thận, tiếp tục tiến vào bên trong thành.
Nếu như là kiếp trước, nàng sẽ chỉ không hề do dự gì mà cưỡi ngựa bước qua trên người bọn họ, Lục Tiệm Chi từng khuyên nàng giữ lại chút lòng thương hại, từ bụng ta suy ra bụng người.
Thiếu nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tay-trang-sau-khi-song-lai/3428443/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.