Thứ tư, ngày 24 tháng 10
Trong nỗi giày vò ấy, tôi trở lại quê. Gia Gia đã ra đi trước lúc tôi trở về.Ba nói, “Gia Gia chết do xuất huyết não”. Tôi gục xuống bật khóc, tôi gào thét,tôi muốn theo con, tôi… tôi hét to tên Gia Gia, nhưng con gái tôi không có mộtchút phản ứng nào. Tôi quay lại hỏi ba, “Người tài xế tông chết Gia Gia ở đâurồi ba?” Ba trả lời, “Hắn chạy luôn rồi. Ba đã báo cảnh sát, đội điều tra củahuyện đang tìm kiếm”. Ba tự trách, “Đều do ba cả. Nếu như ba không đón Gia Giatừ nhà chị Châu về. Nếu như ba không mang đồ cho bác Lưu thì Gia Gia sẽ không,sẽ không…” Trời ơi! Con tôi!
Khi mở mắt ra thì tôi thấy mình đangnằm trên giường bệnh, tay phải đang truyền dịch, tôi la lớn tên con, tôi muốnngồi dậy. Có một bàn tay nào đó đã ngăn tôi lại, tôi mở mắt nhìn. Thì ra đó làmẹ! Nước mắt mẹ rơi lã chã, mẹ nói bằng giọng van nài, “Con gái ngoan của mẹ!Con đừng như vậy. Con đã mất một đứa con. Mẹ cũng không muốn mất thêm đứa concủa mẹ nữa”. Tôi không khóc nữa, tôi nhìn những giọt nước mắt của mẹ. Đúng thế!Tôi không thể làm cho mẹ đau khổ. Tôi đã mất con rồi. Tôi không thể mất thêmmột người mẹ nữa. Mẹ tôi cũng không thể mất tôi. Tôi bình tâm lại, nói với mẹ,“Mẹ! Mẹ đi lo cho ba đi. Chúng ta khỏe thì mới lo được chuyện hậu sự cho cháu.Ba cần mẹ hơn con”. Mẹ còn đang do dự. Tôi nói tiếp, “Đi đi! Mẹ đi đi!” Mẹ vừađi thì chị Châu đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-ly-hon/44764/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.