Thứ sáu, ngày 12 tháng 10
Trưa nay tôi lại đến chỗ bác sĩ Lăng, đưa thêm cho ông 1.200 tệ, tiêm nốt mộtmũi thuốc c lại và lấy thêm 7 gói thuốc. Tôi nhận thấy bác sĩ Lăng “như thần”,hôm nay phần dưới của tôi không còn đau nữa, xem ra thì số tiền 2.000 tệ đóthật không đắt.
Chiều hôm nay, Trương tổng lại gọicho tôi, nói hắn đã quyết toán rồi, và cũng đã bồi thường cho tôi 10.000 tệ,lương là hơn 3.000 tệ. Hắn nói hắn đã gởi vào tài khoản ở Ngân hàng Côngthương. Hắn hỏi tôi muốn đi đến đó lấy hay là để hắn đưa cho tôi. Tôi nói,“Không cần anh phải nhọc công, tôi đi lấy cũng được”. Hắn nói tiếp, “Nhi à! Emgiúp anh chuyện lớn như vậy, em không thể bỏ đi, em l người đã thành thạo vớicông việc ở công ty, em bỏ đi, anh rất tiếc”. Tôi không trả lời, hắn nói thêm,“Em đi rồi thì anh buồn lắm em có biết không? Em có biết em có một vị trí nhưthế nào trong tim anh không? Anh…” Tôi không muốn nghe những lời điêu ngoa ấynên cúp máy. Rồi tôi cảm thấy thất vọng, công ty bây giờ chỉ là một dấu vết cỏncon trong tâm trí tôi. Tôi thầm nghĩ nếu như không bị tên Trương ấy quấy rốithì chắc có lẽ tôi vẫn còn làm việc ở đó, dù sao tôi là người luôn hết mình vìcông việc. Nhưng mà, chuyện gì phải đến thì nó sẽ đến. Chúng ta không thể tránhkhỏi, nói theo chủ nghĩa duy tâm thì đó là số trời đã định. Thôi, chuyện đã quathì hãy để nó qua đi.
Trời đã về khuya, tôi mở toang cửasổ, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-ly-hon/44763/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.