Vẻ mặt Mộ Minh Nguyệt trở nên nặng nề: “Con hôn một con chó thì sẽ có cảm giác gì?”
Mộ Nhạc Nhạc: “…”
Bố thật là thảm, bị so sánh với chó!
“Mẹ, mặt mẹ đỏ kìa.” Mộ Nhạc Nhạc vẫn không chịu buông tha.
Mộ Minh Nguyệt che mặt lại, đuổi đứa con đi: “Mau dẫn anh ta xuống.”
Trời ạ, mới sáng sớm chưa tỉnh ngủ mà cô đã làm gì thế này!
Như vậy thì chắc chắn Chiến Vân Khai sẽ hiểu lầm cô còn suy nghĩ gì với anh!
Hơn nữa nếu cái tên Chiến Vân Khai này mà tự kỷ thì… Người bình thường đều không so sánh được, cô và con đuổi theo cũng không kịp.
Đưa Chiến Vân Khai xuống dưới lầu, Mộ Nhạc Nhạc rót cho Chiến Vân Khai một ly sữa nóng: “Chú ơi, buổi sáng uống ly sữa, sẽ tốt cho cơ thể lắm.”
Chiến Vân Khai không thể từ chối lòng tốt, tiếp nhận ly sữa Mộ Nhạc Nhạc đưa cho mình rồi nói: “Cảm ơn Nhạc Nhạc nhé.”
“Chú Chiến đừng khách khí.” Mộ Nhạc Nhạc đáp rất lễ phép.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chiến Vân Khai uống sữa xong thì cậu bé lại âm thầm cười trộm.
Mộ Nhạc Nhạc xem thời gian, sau đó nâng mắt lên nhìn và hỏi: “Chú Chiến, chú có nóng không ạ?”
Chiến Vân Khai gật gật đầu, cả người đột nhiên khô nóng.
Hơn nữa cảm giác này giống như đã từng quen biết.
Năm đó anh ngủ sai người là vì cảm giác này.
Khi vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ người tới thì đã làm bậy với người nhào vào trong ngực mình.
Ai biết được một lần sơ sẩy lại thành nỗi hận cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895755/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.