Mộ Nhạc Nhạc tức giận hỏi ngược lại: “Chú Chiến, mẹ cháu thích ăn cháo hải sản nhất, chẳng lẽ chú không biết sao?”
Chiến Vân Khai nhíu mày lại.
Anh thật sự không biết cô thích ăn hải sản.
Nói như vậy anh đột nhiên nhớ tới một việc, nhưng nó không chắc chắn lắm.
Anh xoay người đi ra ngoài, gọi điện thoại cho quản gia Trình rồi hỏi: “Ông Trình, năm đó khi Mộ Minh Nguyệt còn ở nhà, sao trong nhà lại không có hải sản? Lúc đó mà lại không mua nổi hải sản sao?”
Tình hình lúc đó của anh thật sự gian nan, chỉ vì cưới vợ mà đem hết tất cả vốn lưu động cho nhà họ Mộ.
Quản gia Trình ở bên kia xoay người nói: “Cậu chủ, lúc đó dì biết mợ chú thích ăn hải sản nên mua hải sản về, có thể là vì bận quá nên bà ấy đã quên để riêng nồi, đồ ăn của cậu có vị hải sản, lại còn có tía tô nên đã trực tiếp bị dị ứng. Sau khi mợ chủ biết cậu dị ứng thì đã bảo dì đừng mua hải sản và tía tô nữa.”
Chiến Vân Khai: “…”
Ánh mắt anh trở nên nặng nề, bàn tay to nắm lấy điện thoại, đôi tay siết chặt lại.
Năm đó anh được cô chăm sóc nhưng anh không phát hiện ra cô thiếu cái gì, thích cái gì.
Anh thật sự không xứng làm một người chồng, một người bạn!
Cô thích ăn hải sản như thế nhưng lại vì lo anh ăn nhầm nên không ăn nữa.
Anh nhìn Mộ Nhạc Nhạc đang nấu ăn ở phòng bếp, phát hiện ra bản thân vậy mà lại không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895754/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.