Lúc Mộ Minh Nguyệt đang gặp khó khăn, không biết Chiến Vân Khai đã đi vào từ lúc nào, ôm lấy Mộ Nhạc Nhạc nửa tỉnh nửa mơ ở trong lòng Mộ Minh Nguyệt, ôm vào trong ngực mình, một bàn tay to vỗ về lưng của Mộ Nhạc Nhạc, dịu dàng nói: “Bố ở đây, bố có cần hai mẹ con mà.”
Mộ Minh Nguyệt biết Mộ Nhạc Nhạc ngủ gặp ác mộng, nếu không dỗ hết cơn ác mộng này thì sẽ mất ngủ cả một đêm.
Bây giờ nhìn thấy Chiến Vân Khai ôm Mộ Nhạc Nhạc, chỉ trong một giây lại có thể dỗ tốt, lúc này Mộ Nhạc Nhạc còn dựa vào trên vai Chiến Vân Khai, nhướng mày lên, chu miệng, nhìn bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy thì nhớ tới con trai đi theo mình mấy năm nay đã chịu bao nhiêu tủi thân.
Đột nhiên lòng cô dâng lên một cảm xúc chua xót.
Cô không thể nói lên cái cảm xúc này được.
Trong lòng có cả chua xót, tủi thân và bất đắc dĩ.
Chiến Vân Khai đặt mộ Nhạc Nhạc ở trên giường, anh đi tới bên cạnh cô, cô cúi đầu không chú ý tới.
Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt từ trên cao xuống, lúc này Mộ Minh Nguyệt đang cúi đầu, một đôi mắt đẹp, lông mi nhỏ dài cong vút, có một tầng hơi nước đang dâng lên trong mắt, dáng vẻ đầy tâm sự kia làm cho anh thấy hơi đau lòng.
“Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”
Hơi thở của Mộ Minh Nguyệt cứng lại, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Chiến Vân Khai đã đi đến trước mặt, cô hít sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895753/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.