Đây là lần thứ hai rời phải không? Từ lúc tôi ở cạnh Tô Quân cho đến bây giờ không có việc gì là tốt đẹp cả. Có phải tôi là khắc tinh của ngài ấy nên mới như vậy?
Trái tim tôi quặn thắt, nước mắt tôi rơi. Tôi nắm thật chặt tay của Tô Quân.
Một lúc sau, xe cấp cứu đến. Nhân viên y tế đưa chúng tôi lên xe. Tôi vừa khóc vừa nói:
"Em nói nghiêm túc với anh. Nếu anh không tỉnh lại em sẽ từ chức cắt đứt liên lạc với anh. Em sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa. Em từ chức rồi mặc kệ anh luôn..."
Rồi tôi gào lên. Tôi không muốn ngài ấy nằm im như vậy.
Anh viên y tế trấn an tôi:
"Bệnh nhân không sao. Chỉ bị ngất. Vết tương ở tay chỉ cần làm thủ thuật lấy dao ra may lại là được. Người nhà bình tĩnh..Người nhà bình tĩnh để tôi sát trùng vết thương ở chân. Vết thương hở lại sâu rất nguy hiểm"
Tôi hỏi liên tục:
"Anh ấy không sao sao? Sao anh ấy không tỉnh lại? Máu chảy nhiều như thế? Anh đang trấn an tôi sao?"
Tôi thấy Tô Quân bắt đầu ho liên tục. Tôi hoảng quá lay Tô Quân dậy vừa gào lên:
"Mau xem cho anh ấy đi. Mau cứu anh ấy đi!"
"Nhật Hạ có thật là em không giận nữa không?"
Tô Quân từ từ mở mắt ra. Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy anh ấy:
"Anh không sao rồi!"
Tôi lấy tay lau nước mắt nước mũi.
"Có thật em không giận anh?"
"Không giận..em không giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585103/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.