Lái xe không đưa tôi về nhà mà đưa tôi đến bến du thuyền. Sài Gòn về đêm thật đẹp có đúng không?
Chiếc xe dừng lại. Tài xế nói với tôi:
"Chủ tịch tôi căn dặn cô xuống ở đây! Ngài ấy nói có nhân viên đón cô."
Quả nhiên, đằng xa có cô nhân viên tiến đến:
"Xin chào chị Hạ!"
"Chào chị!"
"Chủ tịch Tô căn dặn em đón chị!", cô nhân viên cẩn thận cúi người đỡ tôi bước lên chiếc du thuyền. Trên du thuyền có một bàn ăn nhỏ nhỏ. Trên chiếc bàn có một bó hoa hồng tươi rất đẹp, hai màu đỏ trắng đan xen.
Tôi thích hoa hồng được bó tròn lại gói trong tấm giấy báo cũ. Tôi trong chúng vừa tao nhã lại vừa tinh tế. Quả nhiên chủ tịch rất hiểu ý người khác.
Tôi mỉm cười. Thật ra mỗi loài hoa có ý nghĩa riêng. Người yêu hoa như tôi khi nhìn vào bó hoa tôi hiểu được ngài ấy đang muốn nói điều gì với mình. Hoa hồng đỏ đại diện cho tình cảm và lòng trung thành, còn hoa hồng trắng thể hiện sự tinh khiết, thành thật và sự im lặng. Chúng kết hợp với nhau mang thông điệp "xin lỗi".
Tạm chấp nhận vậy. Tôi đặt bó hoa trở lại trên bàn và ngồi xuống đợi.
Chủ tịch Tô nhà tôi lại làm gì nữa đây?
(1 tiếng trôi qua...)
Tôi vẫn không thấy chủ tịch ở đâu. Tôi lấy điện thoại ra gọi ngài ấy nhưng chỉ toàn nghe tiếng của tổng đài. Ngài ấy đang thử thách kiên nhẫn của tôi ư?
Về đêm, gió thổi càng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585102/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.