Cuối cùng sau những ngày vật vã sắp mặt cũng đã đến cuối tuần. Tối hôm nay hy vọng chủ tịch buông tha cho tôi để tôi được tan làm sớm. Tôi cầm điện thoại lên gọi cho mẹ.
Một giọng nói vô cùng quen thuộc:
"Cha mày! Cuối cùng nó cũng chịu nhớ tới mẹ nó!"
Tôi cười phá lên mà nước mắt chảy ra:
"Cha mẹ khỏe không ạ?"
"Khỏe! Con dạo này bận lắm hả? Khi nào về mẹ nấu đồ ăn cho ăn. Mập lên còn cân thịt đi bán. Mà không biết có thằng nào nó chịu mua không nữa. Khổ ơi là khố..."
"Thôi con ở vậy với cha mẹ luôn!"
"Thôi cho mẹ xin. Mẹ chỉ muốn ở cùng cha con thôi. Còn con đi đâu thì đi!"
"Mẹ này! Tết con về cha mẹ giữ gìn sức khỏe!"
"Biết rồi. Từ bao giờ mà lầm bầm y như cha con vậy?"
"Mẹ! Con yêu mẹ!"
Tôi nói đến đây mà nước mắt rưng rưng. Tôi nhớ nhà rồi! Trong lòng thầm mong chủ tịch đừng tăng ca.
Vậy mà mới vừa nghĩ thôi đã bị giọng nói của chủ tịch làm tỉnh ngủ.
"Nhật Hạ! Mau thu dọn đồ đạc lên đường!"
"Hả?"
Chủ tịch gấp gáp nhìn đồng hồ sau đó thúc giục tôi nhanh lên.
Thì ra nãy giờ chỉ là tôi làm mệt đến mức ngủ gục. Thật không thể tin được! Bây giờ đã là 4 giờ chiều còn thu dọn đô đạc đế đi đâu cơ chứ?
Tôi tay ôm laptop, tay cầm tài liệu. Tôi vội vã quơ cây viết trên bàn cùng một vài ghi chú mà chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585099/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.