Sáng nay lại bắt đầu một ngày mới thay vì một trời sáng rực thì được thay bằng mây đen u ám.
"Ầm..ầm"
Ngoài trời mưa rơi rả rích, thời tiết lạnh len lỏi vào trong phòng. Tôi hắt xì liên tục, nước mũi, nước mắt thi nhau chảy xuống. Chắc là bị cảm thật rồi. Tôi ngồi dậy bần thần một chút. Đưa đôi tay thon dài chạm môi mình nhớ lại chuyện tối qua.
Rồi tôi mỉm cười trong lòng lân lân như đang bay.
"Cốc..cốc..."
"Cô Hạ, cô thức chưa ạ? Chủ tịch căn dặn chúng tôi đem quần áo vào cho cô ạ!"
"Dạ. Cô vào đi cô. Con dậy rồi!"
Tôi quấn khăn và chăn thành một cục kín mít như cái đòn bánh tét.
Cô là người giúp việc ở nhà này. Cửa phòng mở ra khoảng cô cùng 2 người con gái nữa cầm nhiều túi quần áo bước vào.
"Chủ tịch căn dặn đưa cho cô!"
"Dạ cô để đó được rồi!"
"Dạ! Tôi ra ngoài!", túi quần áo được để xuống sau đó ra ngoài đóng cửa.
Tôi cầm đại một cái túi rồi vào trong vệ sinh cá nhân thay quần áo.
Bộ đầm này có màu xám. Chất liệu rất mát nhưng cổ kín, tay dài tới cổ tay, váy dài đến mắt cá chân. Tóm lại là một bộ đồ kiểu kín cổng cao tường. Tôi có hơi không quen mặc kín như vậy nên ra ngoài xem thử những túi còn lại. Không dài tới chân thì cũng áo tay dài, không áo tay dài thì cũng cổ kín. Chủ tịch lại làm sao nữa?
Thu dọn đồ đạc tôi xuống lần ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585097/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.