Tôi vừa vào nhà đã liên tục hắt xì. Không khí bên trong ấm hơn rất nhiều. Tô Quân vẫn kiên trì vác tôi trên vai:
"Nhật Hạ! Em ăn gì mà nặng dữ vậy?"
"Bỏ em xuống ai biểu ai vác chi rồi than nặng?"
"Yên nào!"
Tô Quân thả tôi xuống trước cửa phòng của mình. Sau đó, một tay chống lên, cả thân thể to lớn ép tôi vào cửa. Tôi bắt đầu không thế kiếm soát nhịp thở của mình.
Ngài ấy nhẹ nhàng đặt tay lên đôi gò má của tôi mà vuốt ve. Ánh mắt trần ngập sự khao khát. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần. Gần đến mức có thể nhìn thấy lỗ chân lông của ngài ấy. Một gương mặt cực kỳ mịn màn không chút tì vết.
Tôi nhắm mắt lấy hết can đảm chạm môi của mình vào đôi môi mỏng của ngài ấy.
Nhưng đáp lại tôi là một cái búng trán:
"Nhật Hạ, em tính lây bệnh cảm cho tôi hả? Mau đi tắm đi!"
Tôi thở ra. Bản thân vừa bị từ chối sao? Là ngài ấy không muốn hôn tôi sao?
Không lẽ tôi không hấp dẫn chút nào sao?
Tôi hơi cúi người thất vọng mở cửa vào bên trong. Còn không quên nói vọng ra:
"Tắm thì tắm!"
"Rầm.."
Tôi đóng cửa lại bỏ mặc chủ tịch muốn làm gì thì làm.
...•
Tôi vào phòng tắm xả nước ngâm mình trong nước ấm. Một cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.
Vừa rồi ngoài trời mưa vẫn rơi, sấm chớp ì đùng nhưng bên trong này yên tĩnh. Chắc có lẽ phòng tắm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585096/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.